Chương 18: Vuốt mèo

Xuyên đến hiện trường tranh chấp, thậm chí bị nhốt vào Trừng Phạt đường, dưới bề ngoài không đứng đắn kia, trong lòng Ngu Già Tuyết vẫn luôn cất giấu một ngọn lửa giận.

Mà hiện giờ, sau khi chứng kiến thảm trạng của yêu thú, ngọn lửa này hoàn toàn cháy bùng lên!

Người sống một đời, có chỗ đúng, có chỗ không đúng.

Nếu không nhìn thấy, có lẽ nàng còn có thể tự lừa mình dối người, che mắt người khác.

Nhưng ai bảo bọn họ để Ngu Già Tuyết nhìn thấy kia chứ?

Sau khi nhìn thấy tất cả những chuyện này, miễn là con người thì chẳng ai lựa chọn nhắm mắt làm ngơ cả.

Nàng vẫn có thể hành động, nàng nhất định phải làm gì đó.

Dù sao ở hiện đại, Ngu Già Tuyết cũng hận nhất là bọn buôn người!

[Thế nên mới nói, nhân loại các ngươi đúng là rất kỳ quái.]

Hệ thống nói: [Nhưng đôi khi ta lại rất thích các ngươi như vậy.]

Khi con người trở nên âm hiểm, họ không tiếc lợi dụng đồng loại của mình để đạt được lợi ích cá nhân. Nhưng đồng dạng, họ cũng là chủng tộc bao dung và dịu dàng nhất, dịu dàng đến mức đồng cảm với ngoại tộc.

Âm u tàn nhẫn, lại hào quang chói lọi.

[Kí chủ, ta nhận được một nhiệm vụ mới, phải tới giúp đỡ một kí chủ khác. Còn thế giới này, chỉ khi nào xảy ra sóng to gió lớn thì ra mới trở về xem một chút.]

Ngay cả hệ thống cũng không phát hiện, bây giờ nó đã biết sử dụng từ ‘giúp đỡ’.

[Gợi ý cuối cùng, nhìn về phía sau bên phải, nơi có đồng minh của ngươi.]

Gần như một giây sau khi âm thanh điện tử rơi xuống, Ngu Già Tuyết theo bản năng quay đầu lại. Cùng lúc đó, người phía sau cũng đồng thời lên tiếng.

Dường như hắn ta đoán được điều gì đó, nhưng lại khó có thể tin: "Ngươi cũng đến cứu bọn chúng?”

Cũng?

Ngu Già Tuyết nhướn mày, không lập tức trả lời.

Cách đó không xa, thiếu niên ôm thứ gì đó trong ngực, hơi cảnh giác nhìn nàng.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Ngu Già Tuyết thấy rõ tướng mạo thiếu niên.

Vô cùng xinh đẹp, diễm lệ như đào lý.

Trong đầu Ngu Già Tuyết hiện lên hai câu này.

Tuy còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra ngày sau nhất định sẽ là nhân vật phong lưu hàng top tu tiên giới.

Ngay khi Ngu Già Tuyết đang tự hỏi nên tiếp lời thế nào, đồ vật trong ngực người nọ bỗng run lên, sau đó chui vào lòng nàng.

Thân thể ấm áp như không xương nằm trong ngực nàng, da lông mềm mại trắng như tuyết, không trộn lẫn bất kỳ tạp sắc nào, còn có một đôi mắt ướt sũng, phát ra một tiếng mèo kêu mềm mại.

"Meo."

Ngu Già Tuyết có thể dễ dàng tàn nhẫn với bất kỳ người nào, nhưng nàng vĩnh viễn không xuống tay được với động vật.

Nhìn mèo con, trái tim Ngu Già Tuyết mềm nhũn trong nháy mắt, nàng cẩn thận giơ nó lên: "Đạo hữu, mèo của ngươi.”

Không biết vì sao, nghe thấy lời nói của nàng, thân thể thiếu niên xinh đẹp cứng đờ, cùng mèo con trong ngực nàng nhìn nhau, mèo con lại phát ra một tiếng meo mềm mại.

"Meo."

Thiếu niên giật khóe miệng, nhanh chóng dời ánh mắt, chém đinh chặt sắt nói: "Không! Đây là mèo của ngươi!”

Giọng điệu cực kỳ kiên định, không cho phép từ chối.

Đùa chắc! Hắn ta cướp của ai cũng không dám cướp với người của Đại sư huynh!

Ngu Già Tuyết: "???”

Phông nền cũng đột biên biến từ thiếu niên nhiệt huyết thành hiện trường quảng cáo ngu ngốc!

Trước giờ đều là mèo hoang bên đường ăn vạ, sao bây giờ còn có mèo nhà ăn vạ vậy?

Tu tiên giới các ngươi đúng là kì quái!

"Được rồi, bớt nói nhảm." Ngu Già Tuyết quay lại chuyện chính: "Ngươi cũng thấy linh lực của ta không đủ, mở một cánh cửa là cạn kiệt, bây giờ ngươi định làm thế nào?”

"Ta..." Ta có thể độ linh lực cho ngươi.

Thiếu niên há miệng, dường như muốn nói gì đó.

Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của Ngu Già Tuyết, thiếu niên trầm mặc một lát.

Ánh mắt thiếu niên chậm rãi di chuyển xuống.

Nhìn về phía con mèo trong ngực nàng.

......

Trước đó, Ngu Già Tuyết biết rất nhiều người vuốt ve mèo hoặc chó để "sạc pin".

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ sử dụng mèo để sạc - À không, phải nói là "bổ sung linh lực".

Mở một cánh cửa, vuốt mèo để bổ sung linh lực, sau đó lại mở một cánh cửa nữa.

“Cánh cửa cuối cùng... xử lý xong!”

Ngu Già Tuyết đại công cáo thành, yêu thương vuốt ve đầu mèo con: "Vất vả cho mi rồi.”

Ngọc Ảnh Liên vô cùng chấn động nhìn động tác lưu loát trơn tru của nàng, trong lòng dâng lên sự kính nể, không còn khinh thường như lúc trước nữa. Hắn ta sững sờ nói: "Ngu đạo hữu đúng là lợi hại.”

Vô luận là vẽ dây thép hay là kỹ năng mở khóa cực kỳ nhuần nhuyễn, hay động tác vuốt mèo thuần thục kia... Nói chung là đều đỉnh!

Đỉnh theo nhiều nghĩa khác nhau.

Ngu Già Tuyết chỉ coi đối phương đang khen ngợi kỹ xảo vẽ tranh cao siêu của mình, đắc ý ngẩng đầu lên: "Đương nhiên!”

"Trên đời này không có chuyện nào đơn giản hơn vẽ tranh!"

Ngọc Ảnh Liên: "..."

Lợi hại thì lợi hại.

Chỉ là hơi thiếu đánh.

Ngu Già Tuyết không quen thuộc với những yêu thú trong lao, hơn nữa chúng vừa bị nhân loại làm tổn thương, thế nên nàng không đi vào, chỉ đứng ở một bên ôm mèo, toàn bộ quá trình giao cho thiếu niên xử lý.

Nàng vuốt ve mèo, cầm cành cây khô vừa tiện tay nhặt được mà vẽ tranh, trong miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại lệch nhỉ?”

Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy?

Rõ ràng ban đầu nàng chỉ muốn vẽ một tấm gương thôi mà!

Ngu Già Tuyết ôm mèo con hít một hơi thật sâu.

Sao thứ này càng vẽ càng lớn, càng ngày càng ghồ ghề...

Thậm chí còn không tròn nổi?

Không đời nào!

Vẽ tranh nào có khó khăn như vậy!

Ngu Già Tuyết suy tư vài giây, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười càn rỡ.

Ngọn núi này không thành, nàng đành phải sáng tạo ra một ‘ngọn núi’ khác!