Chương 10: Người tốt tự đưa tới cửa để vả mặt

Cực kì hung hiểm, có một đường sinh cơ.

Quẻ tượng như thế, lại là điềm báo đại cát.

Dù là Thẩm Tuyết Chúc từng hóa thân thành "Cửu U", đóng quân ở biên cảnh Ma giới nhiều năm, quen với sinh tử cũng không nhìn thấu quẻ tượng này.

Cũng chính vì vậy, tuy vô cùng phiền phức, tuy biết mình không nên có nhiều liên lụy tới nhân thế, nhưng Thẩm Tuyết Chúc vẫn nặn ra một phân thân đến thăm dò.

......

Trong chính điện Vô Thượng Kiếm Tông, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nữ tử đứng giữa chính điện.

Nàng mặc trang phục bình thường của đệ tử ngoại môn Vô Thượng Kiếm Tông, trên người không chút trang sức hay pháp khí dư thừa nào. Trang phục vốn không chút bắt mắt, nhưng lúc này đây lại có vẻ rất khác biệt.

Không chỉ vì dung mạo đẹp như thiên tiên, mà còn vì khí phách quanh thân nàng.

Chính nghĩa lẫm liệt như vậy, cương chính bất khuất như thế.

"Sao ta..." Sao hắn cứ cảm thấy hiện giờ bọn họ giống như nhân vật phản diện trong sách vậy nhỉ?

Một đệ tử không nhịn được muốn lên tiếng, lại bị nghẹn lời trước cái lườm nguýt của sư huynh.

Rõ ràng là vậy mà! Sao còn không cho người ta nói cơ chứ?

Tiểu đệ tử thầm nghĩ.

Đệ tử xung quanh có khoảng hơn mười người, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng dưới sự ám chỉ của sư phụ nhà mình, bọn họ đều không dám lên tiếng nữa.

Ngu Già Tuyết đã sớm đoán trước được điều này.

Cái gì mà "Sư phụ niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ" hay "chỉ cần ngươi xin lỗi là được", đều chỉ là nói dối.

Ngọc Lâm An thấy thế, bèn thở dài: "Ngu sư muội, muội nhận sai đi.”

"Chỉ cần muội xin lỗi và nhận được sự tha thứ của Uyển Nhi sư muội, việc này coi như qua.”

Ngu Già Tuyết nhíu mày: "Ta sai ở đâu?”

Ngọc Lâm An nói: "Muội không nên động thủ.”

"Đúng vậy, ta nên im lặng mặc cho người ta nhục mạ, mặc cho người ta đánh, đến khi nào sắp chết lại nghe chút mèo khóc chuột giả từ bi, như vậy mới được xem là "Ngu Tuyết" hoàn mỹ trong mắt các ngươi."

Ngu Già Tuyết xem nhẹ âm thanh điện tử đang kêu gào trong đầu, nhìn chằm chằm sắc mặt khó xử của Ngọc Lâm An vài giây rồi chợt cười nhạo một tiếng.

Nàng lười biếng nói: "Nếu sư huynh cho rằng như vậy là sai. Vậy không bằng để ta làm chủ, hôm nay sẽ do sư huynh nhận sai lầm này nhé.”

"Ngu Tuyết! Ngươi to gan lắm! Chuyện này có liên quan gì đến Ngọc sư huynh?”

Một nữ tu mặc váy hồng đứng trong đám người không nhịn được mà đứng ra, chỉ vào mặt Ngu Già Tuyết: "Ngọc sư huynh có lòng tốt giúp ngươi, thế mà ngươi còn vu khống huynh ấy—— Ngươi muốn hắt nước bẩn lên người Ngọc sư huynh sao?”

Oa, xem ra lại là một fan hâm mộ trung thành của Ngọc Lâm An.

Ngu Già Tuyết nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn nữ tu váy hồng vừa lên tiếng.

Dung mạo có thể xem là xinh đẹp đáng yêu, lúc này mày liễu dựng thẳng, phá hủy kết cấu ngũ quan ban đầu khiến khuôn mặt trở nên to như cái bánh.

Mà lời nói của nàng ta cũng chẳng khác gì mấy.

"Ta đâu có độc ác như vậy." Ngu Già Tuyết thu hồi ánh mắt, lười biếng ngáp một cái: "Từ đầu đến cuối, không phải đều là các ngươi hắt nước bẩn lên người ta sao? Tuy sau đó ta đã biểu diễn cho các ngươi xem một lần, đặt sự thật ngay trước mặt các ngươi, nhưng các ngươi vẫn không tin."

Ngu Già Tuyết thở dài, bình chân như vại lắc đầu, nhìn lướt qua đệ tử ở đây một vòng.

Mấy câu nói vừa rồi cộng thêm tư thế oai hùng đá người xuống nước của Ngu Già Tuyết lúc trước, những đệ tử kia gần như đều cúi đầu theo bản năng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Chỉ có một vài người vẫn kiên trì.

Không phải trừng mắt thì là nghiến chặt răng, có lẽ là hận nàng đến tận xương tủy.

[Đó là nam ba Văn Kinh Đăng! Ngươi từng cứu hắn ta lúc nhỏ, hắn ta vẫn luôn tìm ngươi báo ân, nhưng nhận nhầm người, cho rằng Ngu Uyển Nhi đã cứu mình!]

[Bắt lấy hắn ta, giải trừ hiểu lầm, hắn ta sẽ trở thành trợ công lớn nhất của ngươi!]

Ồ, là kịch bản nhận nhầm người thường thấy trong ngược văn.

Phải trải qua một đợt ngược thân ngược tâm "Ngươi có yêu ta hay không" thì chân tướng mới trồi lên mặt nước, sau đó một đám mù lòa đồng loạt sáng mắt, rối rít đau khổ một hồi, cuối cùng nản lòng buông tay.

Nơi này, "ngược thân" là chỉ nữ chủ, "ngược tâm" là chỉ nam một, hai, ba, bốn, năm,...

Ngu Già Tuyết ngước mắt nhìn lướt qua, hoàn toàn không dừng lại trên người Văn Kinh Đăng: "Khi đó ta tiến hành biểu diễn trực tiếp dưới yêu cầu mãnh liệt của các ngươi.”

“Cái đó đâu gọi là biểu diễn!” Nữ tu váy hồng lòng đầy căm phẫn: "Ngươi chỉ nhân cơ hội trút giận thôi!”

[Nàng ta là nữ ba Vạn Thanh Đồng! Là con gái của Vạn gia Tây Châu Tinh Hà thế gia. Hiện giờ ngươi không thể trêu chọc nàng ta.]

Ngu Già Tuyết lập tức rút ra trọng điểm.

Vạn Thanh Đồng, Thanh Đồng!

Hiểu rồi, là một người tốt tự đưa đến cửa để nàng vả mặt!

"Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng hết cách."