Chương 11: Đau ở đâu chọc ở đó

Ngu Già Tuyết quay đầu nhìn về phía Vạn Thanh Đồng, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười xấu xa: "Dù sao trái tim ngươi đen nên nhìn gì cũng thấy bẩn.”

Vạn Thanh Đồng ngẩn ngơ trong phút chốc.

Thậm chí nàng ta còn không kịp tức giận trước lời nói của Ngu Già Tuyết, chỉ với nụ cười kia thôi đã đủ khiến suy nghĩ của nàng ta đông cứng lại trong nháy mắt.

... Đây là nụ cười ma mị xúc tích đến nhường nào!

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả trưởng lão, chưởng môn, phàm là người chứng kiến nụ cười này, sắc mặt đều cứng lại trong chớp mắt.

Ngươi nói nàng xấu? Tất nhiên là không! Chỉ là nụ cười này, nụ cười này...

Rất khó để mô tả.

Trong đắc ý mang theo chút khinh thường, trong khinh thường mang theo ngàn vạn trào phúng, trong trào phúng còn bao bọc một thứ gì đó khiến người ta sợ hãi.

Rất quái lạ.

Dường như chỉ cần nhìn nụ cười này thêm một giây nữa, đỉnh núi động phủ của bọn họ sẽ bị phá hủy vậy.

Càng nghĩ càng khiến người ta đau đầu như muốn nứt ra.

Chương trưởng lão không khỏi nâng tay xoa huyệt thái dương.

Ngay từ đầu ông ta đã muốn nói, rõ ràng có dáng vẻ xuất trần tuyệt diễm, băng tư tuyết phách như vậy, tại sao lại lãng phí như thế!

Còn mấy câu đó...

Tại sao chỉ vài câu nói bình thường lại khiến người ta sôi máu đến thế? Rồi lại nghĩ mãi không ra biện pháp?

"Ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời thô bỉ như vậy? Đúng là bêu xấu!”

Hiển nhiên Vạn Thanh Đồng tức giận không nhẹ. Nàng ta duỗi tay chỉ vào Ngu Già Tuyết, ngữ điệu trở nên hết sức bén nhọn.

Không chỉ nàng ta, tất cả các trưởng lão ở đây đều mang vẻ mặt vi diệu.

Ngu Già Tuyết bình thản đứng giữa điện, rõ ràng nàng đang đứng ở vị trí bất lợi nhưng tư thái của nàng vẫn thản nhiên như thế, trái lại làm nổi bật Vạn Thanh Đồng hung hãn thở hổn hển giống như chú hề nhảy nhót.

Văn Kinh Đăng xem từ đầu đến cuối. Hắn ta nhìn chằm chằm Ngu Già Tuyết ba giây, sau đó dời ánh mắt, cười khẩy nói: "Lòe thiên hạ!”

"Ngươi hoàn toàn không xứng với họ Ngu."

Ngu Uyển Nhi vẫn luôn im lặng nghe thấy lời này, khóe môi nhếch lên lại cố gắng kìm xuống, lắc đầu, dựa vào bên cạnh Văn Kinh Đăng, yếu đuối nói: "Mong Văn sư huynh đừng nói như vậy, bất kể thế nào thì muội ấy vẫn là muội muội của ta.”

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, thỉnh thoảng lại ho khan, trông càng có vẻ đáng thương.

Bệnh tật đáng thương như vậy, còn không quên nói giúp muội muội không hiểu chuyện của mình, quả là một "tỷ tỷ" không thể tốt hơn.

Nhất là câu "bất kể thế nào", đúng là dùng vô cùng điêu luyện.

Ngu Già Tuyết không nhịn được mà vỗ tay cho nàng ta: "Đúng vậy, ta họ Ngu, bất kể các ngươi có nhận hay không thì ta vẫn là con gái duy nhất của dòng chính Ngu gia.”

Thấy sắc mặt Ngu Uyển Nhi khẽ thay đổi, khóe miệng tươi cười cũng không giữ nổi nữa, Ngu Già Tuyết nhìn mà không khỏi trợn mắt.

Chỉ thế thôi á?

Tuy nàng cảm thấy loại "đích thứ thần giáo" này xuất hiện trong một quyển tu tiên thật sự rất buồn cười, bản thân cũng cực kì chán ghét loại hành vi này, nhưng điều này không cản trở Ngu Già Tuyết dùng chuyện này để tức chết bọn họ.

Nói thật, đột nhiên xuyên tới nơi này, trong lòng Ngu Già Tuyết rất khó chịu.

Nhưng khi nhìn thấy bọn họ vì mình mà không thoải mái, nàng lại vô cùng sảng khoái.

Sau khi nhận ra Ngu Uyển Nhi, Văn Kinh Đăng từng thề sẽ bảo vệ tia sáng của cuộc đời mình, thế nên hắn ta không thể chịu nổi có người ức hϊếp Ngu Uyển Nhi, bèn cười lạnh: "Nực cười đến cực điểm.”

"Một cái họ mà thôi, sao ngươi có thể so sánh với Uyển Nhi"

Woaaa.

Ngu Già Tuyết chuyển hướng sang Văn Kinh Đăng đứng bên cạnh Ngu Uyển Nhi, nhìn hắn ta vài giây rồi gật đầu, chắc chắn nói: "Vị đạo hữu này nhắc tới chữ ‘họ’ rất nhiều lần, có thể thấy ngươi cực kỳ để ý.”

Hô hấp Văn Kinh Đăng khựng lại, hai tay rủ xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền.

Một lời thấu tim.

Văn Kinh Đăng quả thật rất quan tâm.

Là con riêng không được Diệp gia thừa nhận, nguyện vọng lớn nhất của Văn Kinh Đăng là được mọi người thừa nhận và nhìn thấy sự tồn tại của hắn ta.

Hệ thống nói một loạt các giới thiệu về Văn Kinh Đăng, cuối cùng kết luận: [Kí chủ, cố lên! Chữa lành cho hắn ta!]

Ngu Già Tuyết vô cùng tự tin cam đoan: [Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]

"Nếu như đạo hữu thật sự muốn, cũng không phải không được."

Ngu Già Tuyết lừa gạt hệ thống xong, lập tức đề nghị: "Cái họ Ngu này không tính là phổ biến, nhưng cũng không hiếm thấy. Nếu ngươi ghen tị muốn có, vậy xem xét một chút vấn đề ở rể đi.”

"À đúng rồi, nói trước nhé." Ngu Già Tuyết nhíu mày, cười như không cười: "Ta không thích ngươi, ngươi tự tìm người khác đi, ví dụ như vị bên cạnh ngươi kìa, luôn thích thu thập rác rưởi ta không cần, ngươi có thể hỏi xem nàng ta có muốn thu nhận ngươi không.”

Không phải chỉ là chữa lành sao? Đau ở đâu tiêm ở đó, đây là việc nàng am hiểu nhất!