Chương 36

Mối quan hệ này, có lẽ Thái phó và Lão Hầu gia có thể hiểu được, nhưng Lý Yển không dám đánh cược.

Hắn vừa mới đăng cơ không lâu, chưa thể chịu được bất kỳ biến cố lớn nào. Huống chi chuyện này xảy ra ngay sau khi Liễu Lâm Khê vừa cự tuyệt hắn.

Vì vậy, Lý Yển quyết định dứt khoát, trực tiếp đến nhận đứa bé.

"Vậy nên, Bệ hạ mới nhận đứa bé đó?" Liễu Lâm Khê hỏi.

"Nếu trẫm đoán không sai, trong số những người đến cầu hôn ngày hôm đó, e rằng ngươi cũng chẳng gặp được mấy người, vậy đứa bé từ đâu ra?” Lý Yển nói: “Nếu vốn dĩ không có đứa bé, việc nhận hay không nhận cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi. Sau này, chỉ cần chiêu cáo với thiên hạ rằng ngươi không may sinh non, cũng không cần phải giải thích về sự tồn tại của đứa bé nữa.”

Liễu Lâm Khê: ...

Hóa ra Lý Yển đã sớm tính toán kỹ lưỡng, sau khi đưa người vào cung, hắn vẫn luôn chờ đợi Liễu Lâm Khê thú nhận. Nào ngờ cậu lại không nhớ gì về đoạn ký ức này, hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại còn nhập tâm diễn vở kịch này suốt một thời gian dài.

Nghĩ đến đây, Liễu Lâm Khê bỗng cảm thấy có chút hối hận, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này dường như cũng không phải lỗi của Lý Yển. Cậu nhập tâm diễn kịch, có lẽ Lý Yển cũng khá hoang mang, từ đầu đến cuối không biết cậu muốn làm cái gì.

"Ban đầu trẫm định cứ tiếp tục như vậy, xem xem mười tháng sau, Liễu tướng quân sẽ xoay sở thế nào.” Ánh mắt Lý Yển sắc bén, nói: “Nhưng ngày hôm đó, khi trẫm thấy ngươi trò chuyện với Thái hậu vô cùng hợp ý, bèn nhận ra chuyện này không nên tiếp tục diễn nữa, cần phải sớm hạ màn..."

Liễu Lâm Khê không biết nên mừng hay nên hối tiếc, nếu cậu không thân thiết với Thái hậu, Lý Yển chẳng lẽ sẽ thật sự cùng cậu diễn vở kịch này suốt mười tháng?

"Thần có tội.” Liễu Lâm Khê nói: “Thần đáng chết."

Liễu Lâm Khê quỳ xuống trước mặt Lý Yển, không biết phải giải thích thế nào.

Ánh mắt Lý Yển chợt khựng lại, nhận ra cách xưng hô của Liễu Lâm Khê đã thay đổi.

Trước đây, Liễu Lâm Khê trong lúc nói chuyện với hắn luôn dùng "ngài" và "ta", nhưng giờ đây đã thay đổi thành cách xưng hô của quân thần.

"Trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích, nếu ngươi có thể thuyết phục trẫm, trẫm sẽ tha tội cho ngươi." Lý Yển nói.

Liễu Lâm Khê ngẩng đầu nhìn Lý Yển, ánh mắt lóe lên tia sáng, trái tim đã nguội lạnh bỗng dấy lên chút hy vọng.

"Ta… Thần… Hôm đó, sau khi từ chối Bệ hạ, trong lòng thần vô cùng hối hận, suy đi nghĩ lại liền mong có thể lưu lại kinh thành, biết đâu còn có cơ hội báo đáp Bệ hạ." Liễu Lâm Khê vội vàng nói.

Lý Yển nhướng mày, hỏi: "Nếu ngươi đã sớm hạ quyết tâm, chỉ cần đích thân tiến cung tìm trẫm nói rõ ràng là được, hà cớ gì phải giả vờ mang thai khiến cả kinh thành náo động? Huống chi, cả ngươi và trẫm đều biết chuyện mang thai vốn là giả, cả hai chúng ta cũng không có tư tình, tại sao sau khi vào cung ngươi còn cố ý thân thiết với trẫm?"

"Ta..." Liễu Lâm Khê lòng rối như tơ vò, buột miệng nói: "Thần… đều là vì muốn được gần gũi Bệ hạ thêm một chút… Thần đã mến mộ Bệ hạ từ lâu, nhất thời hồ đồ, nên mới thất lễ với Bệ hạ như vậy…"

Lý Yển nhìn chằm chằm Liễu Lâm Khê, hồi lâu cũng không tìm ra lời nào thích hợp để trách móc.

Ngược lại, Liễu Lâm Khê mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt đầy xấu hổ, nói: "Thần gan to tày trời, xin Bệ hạ thứ tội."

Lý Yển nhìn Liễu Lâm Khê hồi lâu, ánh mắt vô tình nhìn xuyên qua làn nước hồ trong vắt, liếc thấy "phản ứng không phù hợp" của Liễu Lâm Khê ở một chỗ nào đó, sắc mặt lập tức tối sầm, lạnh lùng nói: "Trẫm lại có chút tin rồi, ngươi quả thực gan to tày trời."

Liễu Lâm Khê: …

Bệ hạ nghe ta giải thích, không phải như ngài nghĩ đâu… Chỉ là nước suối này quá nóng thôi….

Liễu Lâm Khê vốn tưởng rằng Lý Yển sẽ ra lệnh cho người bắt giữ mình, không ngờ hắn chỉ khoác áo choàng lên rồi đứng dậy rời đi. Liễu Lâm Khê lo lắng bất an đứng yên tại chỗ hồi lâu, cũng không có ai đến bắt mình, ngược lại có thị vệ đến thông báo với cậu rằng Vương gia đã bày tiệc tối, mời cậu qua đó.