Lý Yển đặt sổ con xuống ngẩng đầu lên nhìn Liễu Lâm Khê hỏi: “Mỗi lần Liễu tướng quân hồi kinh báo cáo công việc đều rất vội vàng, chắc hẳn cũng phải là người lưu luyến gia đình. Đã như vậy, ngươi có thể cho thuộc hạ đến đây báo cáo công việc thay cho ngươi, tại sao lại phải tự mình đi chuyến này?”
"Ta vì bệ hạ canh giữ biên giới, báo cáo công việc chính là bổn phận của ta, nếu để người khác làm thay, sẽ là bất kính với bệ hạ." Liễu Lâm Khê nói.
Lý Yển nhíu mày hỏi: “A? Thoan Hà Doanh này cách kinh thành chỉ hơn ba mươi dặm đi lại mất không quá nửa ngày, nhưng chủ soái lại phái thuộc hạ đi báo cáo công việc trong mấy tháng, theo Liễu tướng quân, chủ soái Thoan Hà Doanh này có bất kính đối với trẫm hay không?”
Liễu Lâm Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không dám khẳng định."
“Ta nghe nói Liễu tướng quân sát phạt quả quyết ở Tây Bắc, hôm nay nhìn thấy có vẻ như ngươi là một người rất cẩn thận.” Lý Yển nói.
“Thần ngu dốt, mong bệ hạ thứ tội.” Liễu Lâm Khê nói.
Lý Yển thở dài, cảm thấy người trước mặt này có hơi thú vị.
Nhưng tiên đế từng nói, người này dũng cảm nhưng không có dã tâm, có thể được trọng dụng. Đã như vậy, mặc dù Lý Yển không thích cậu nhưng nhịn không được hỏi một câu: “Nếu như trẫm muốn đổi chủ soái của Thoan Hà Doanh, Liễu tướng quân có khả năng đảm nhiệm không?”
Liễu Lâm Khê tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng chắp tay nói: “Thần ngu dốt, Thoan Hà Doanh là nơi phòng thủ then chốt và gần kinh thành, chúng ta nên tìm một vị tướng giỏi am hiểu phòng ngự, thần bất tài, không thể gánh nổi trách nhiệm quan trọng này, mong bệ hạ thứ tội.”
Nguyên chủ không suy nghĩ gì mà thẳng thắn từ chối Lý Yển…
Suối nước nóng phản chiếu ánh trời chiều, liên tục chập chờn, Liễu Lâm Khê lau mồ hôi trên đầu, cảm giác họa mình gây ra có hơi lớn. Trong trí nhớ, nguyên chủ chưa từng có bất cứ tư tình gì với Lý yển, sau khi từ chối Lý Yển thì lập tức xuất cung.
Liễu Lâm Khê:...
Trong bụng cậu vốn dĩ không có đứa con của Lý Yển!
Trong bụng cậu không mang cốt nhục của Lý Yển, vậy đứa bé kia là của ai?
Liễu Lâm Khê ngẩn ngơ một lúc, bỗng nhận ra, chẳng phải đứa bé là do cậu bịa ra hay sao?
Liễu Lâm Khê: ...
Hóa ra người nhập vai sâu nhất lại chính là cậu?
Liễu Lâm Khê nhớ lại những ngày qua mình đã phản ứng như thế nào trước mặt Lý Yển, lòng như muốn chết. Nhào vào lòng, tự làm mình đa tình thì thôi đi, thậm chí cậu còn thật sự nghiêm túc dưỡng thai nữa chứ.
"Hôm đó, sau khi ngươi rời khỏi cung, trẫm tuy tiếc nuối nhưng cũng không hối hận.” Lý Yển nói: “Lúc trước ngươi được Tiên đế coi trọng, nhưng trẫm lại thấy ngươi có phần cổ hủ, thiếu khí phách, hoặc có lẽ ngươi chỉ thích bầu trời rộng lớn ở Tây Bắc, không muốn làm quan ở kinh thành."
Lý Yển nhìn Liễu Lâm Khê một cái rồi tiếp tục nói: "Cho nên hôm đó khi ngươi đột nhiên tuyên bố mình có mang thai, trẫm cũng rất ngạc nhiên. Điều khiến trẫm càng kinh ngạc hơn là, lại có rất nhiều con cháu văn thần trong kinh thành thực sự đến cầu hôn.”
Hôm đó, Lý Yển nhìn vào danh sách những người đến cầu hôn, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Trình Viễn và Lâm Cảnh Trạch, một người trẻ người non dạ, một kẻ phong lưu vô độ, a dua theo cũng đành thôi đi. Vậy mà đến cả Phó thống lĩnh cấm quân Lục Du Tranh cũng chạy đến, nếu Liễu Lâm Khê thật sự chọn một trong số họ để chấp nhận mối hôn sự này, thì cục diện triều đình trong kinh thành sẽ lập tức trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Liễu Lâm Khê vốn là một kẻ tay trắng, gia thế trong sạch, không có bối cảnh. Nhưng nếu trở thành con rể của Thái phó hay Hầu gia, hoặc là kết thân với Phó thống lĩnh cấm quân, thì đồng nghĩa với việc đưa mối quan hệ với quân Tây Bắc vào triều đình. Dù sao cũng không ai biết Liễu Lâm Khê làm vậy là vì mục đích gì, cũng không ai biết sau này cậu có quay lại với quân đội cũ hay không.