Liễu Lâm Khê cũng chẳng né tránh, thậm chí còn giả vờ chủ động dùng tay kia nắm lấy tay Lý Yển. Đầu ngón tay cậu lạnh buốt khiến Lý Yển không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ trước kia không phải đã sai người nhóm lò sưởi rồi à, sao vẫn còn lạnh như vậy?
Thái hậu ở bên cạnh nhìn hai người với ánh mắt hiền từ, không hề có ý định rời đi, thậm chí còn lên tiếng thúc giục: "Viết đi, sao không viết?"
"Viết… cái gì?" Lý Yển hỏi.
Hôm nay không biết Liễu Lâm Khê đã xông hương gì, hai người đứng gần nhau, mùi hương thoang thoảng cứ quanh quẩn nơi đầu mũi Lý Yển, khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn. Lần trước hắn không ngửi ra được nguồn gốc của mùi hương này, lần này cũng vậy.
"Nếu không viết..." Liễu Lâm Khê quay đầu nhìn hắn, thấy mặt Lý Yển đỏ bừng, vành tai sắp cháy đến nơi, không khỏi kinh ngạc.
"Xoay qua chỗ khác đi." Lý Yển ghé sát tai Liễu Lâm Khê, giọng điệu trầm thấp ra lệnh.
Liễu Lâm Khê: ...
Hắn không phải là... Liễu Lâm Khê nhíu mày, thầm nghĩ người trẻ tuổi thời nay đều cuồng nhiệt như vậy sao?
Lý Yển cũng không nhìn cậu, định thần lại một chút rồi nắm lấy tay cậu viết lên giấy một câu: Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai.
Chữ viết của Lý Yển mạnh mẽ, cứng cáp, như chính con người của hắn vậy. Liễu Lâm Khê bỗng dưng nhớ đến gió cát và mùi máu tanh ở Tây Bắc. Không hiểu sao mấy ngày nay, Liễu Lâm Khê cảm giác ký ức của mình và ký ức của nguyên chủ ngày càng hòa quyện. Nửa đêm, cậu thường xuyên mơ thấy cảnh tượng nguyên chủ chém gϊếŧ trên chiến trường.
Đôi lúc, Liễu Lâm Khê thậm chí còn cảm nhận được sự đau đớn khi đao kiếm cắt vào da thịt, không biết là do vết thương cũ trên người hay nguyên nhân nào khác.
“Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai.” Thái hậu ở bên cạnh nhìn hai người, mỉm cười hài lòng nói: "Quả nhiên Bệ hạ vẫn luôn yêu thích bài thơ này."
Vừa nhìn vẻ mặt của Thái hậu, Liễu Lâm Khê đã biết bà định kể chuyện xưa, vội vàng phối hợp hỏi: "Phía sau bài thơ này có câu chuyện gì ạ?"
"Ai gia nhớ rất rõ, ba năm trước, lúc ấy Bệ hạ vẫn còn là Thái tử, chỉ mới mười lăm tuổi." Thái hậu nhớ lại: "Năm đó Tây Bắc đại thắng, Tiên đế vô cùng vui mừng. Trong yến thượng tại gia đã vẽ một bức tranh về trấn thủ biên cương ở Tây Bắc. Tiên đế lúc đó đã chọn Thái tử để viết lời đề cho bức tranh và Thái tử đã đề chính câu thơ này."
Ba năm trước Tây Bắc đại thắng, chính là lúc Liễu Lâm Khê được phong làm Tật Phong tướng quân. Cậu mơ hồ nhớ lại từ ký ức của nguyên chủ, năm đó theo chủ tướng về kinh bẩm báo, từng gặp qua Bệ hạ một lần, nhưng không có ấn tượng gì về Thái tử.
"Năm đó Bệ hạ đặc biệt mở yến tiệc để khao thưởng quân Tây Bắc, Thái tử nghe tin sau đó không ngủ được cả đêm, ai ngờ..." Nét mặt Thái hậu có chút u buồn.
Lý Yển liền ngắt lời bà ấy: "Mẫu hậu, sao lại nhắc đến chuyện cũ?"
"Đúng vậy, không nhắc nữa." Thái hậu nói xong, lấy cớ thân thể mệt mỏi rồi trở về cung Vĩnh Thọ.
Lý Yển nhìn câu thơ kia, đặt bút xuống, nhìn Liễu Lâm Khê hỏi: "Sao Thái hậu lại đến đây?"
"Không biết, đột nhiên đến." Liễu Lâm Khê nói: "Có lẽ là muốn gặp ta?"
Lý Yển trầm ngâm một lát, nhìn nét chữ nguệch ngoạc của Liễu Lâm Khê trên bàn hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc luyện chữ?"
"Ta... Từ nhỏ đã hâm mộ những người văn nhân biết viết chữ, nhưng tiếc là tư chất ta ngu dốt, luyện mãi mà vẫn không viết đẹp được. Hôm nay rảnh rỗi, nên muốn luyện một chút." Liễu Lâm Khê đáp. Cậu không thể nói mình đang viết thoại bản thì bị Thái hậu vô tình bắt gặp. Thái hậu xem xong khen hay nhưng lại tiếc chữ viết của cậu quá xấu, nên muốn dạy cậu viết chữ…
Lý Yển nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.