Chương 22

Thái hậu tiến đến cầm tờ giấy trên bàn lên xem, nét mặt vô cùng sinh động...

Liễu Lâm Khê: ...

Cứu mạng, bị Thái hậu bắt quả tang lúc đang viết thoại bản về mình và Tiểu Hoàng thượng thì phải làm sao đây?

Bên trong ngự thư phòng, Lý Yển đang cúi đầu phê duyệt tấu chương.

Tô Hằng đứng bên cạnh, tấu trình với hắn về lịch trình của Liễu Lâm Khê trong một ngày một đêm qua ở ngoài cung.

"Đi xem kịch ở nhà hát?" Lý Yển vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi.

"Dạ." Tô Hằng đáp: "Liễu tướng quân xem xong có vẻ không vui, nô tài còn khuyên ngài ấy đừng để bụng."

"Xem kịch gì?" Lý Yển hỏi.

"Chính là... chuyện của Trình công tử và... Liễu tướng quân..." Tô Hằng lau mồ hôi trên trán đáp.

Cây bút phê duyệt tấu chương của Lý Yển chợt khựng lại, một giọt chu sa rơi xuống tấu chương, loang lổ một mảng.

Hắn dứt khoát đặt bút xuống, lại hỏi: "Liễu tướng quân còn nói gì nữa không?"

Tô Hằng bèn thuật lại chuyện Liễu Lâm Khê dẫn hắn ta đến nhà hát bàn chuyện hợp tác nhưng thất bại. Nét mặt Lý Yển mang đầy vẻ nghi hoặc, ánh mắt khó lường. Tô Hằng thấy vậy bèn tiếp lời: “Dường như Liễu tướng quân rất tức giận, nhưng cũng không nói gì nhiều. Sau khi trở về Liễu phủ, ngài ấy có thì thầm vài câu với quản gia, còn đưa cho ông ta một nén bạc. Nô tài không nghe rõ ngài ấy nói gì."

"Thái độ của Liễu lão gia với Liễu tướng quân thế nào?"

"Cũng không quá lạnh nhạt, nhưng Liễu phu nhân lại rất thân thiết.” Tô Hằng nói: “Trước khi đi, họ còn thầm thì nói gì đó với tướng quân, lão nô đứng chờ ở bên ngoài nên cũng không nghe rõ."

"Còn gì nữa không?" Lý Yển hỏi.

"Chỉ có vậy thôi. Liễu tướng quân không làm gì thêm, cũng không gặp ai khác." Tô Hằng đáp.

Lý Yển nhíu mày, trong lòng dường như có điều nghi hoặc.

Mắt thấy trời đã tối, Tô Hằng bèn hỏi: "Bệ hạ, nên truyền lệnh rồi."

Lý Yển suy nghĩ một lát rồi nói: "Đến Tễ Nguyệt Cư."

Tô Hằng vội vàng gật đầu đáp lời, hai chủ tớ cùng nhau đi đến Tễ Nguyệt Cư.

Khi Lý Yển đến Tễ Nguyệt Cư, nhìn thấy cung nhân ngoài cửa không khỏi có chút kinh ngạc, nhận ra đó là người của cung Vĩnh Thọ.

Sau khi vào trong, Lý Yển nhìn thấy một hình ảnh này:

Liễu Lâm Khê đang cầm bút hí hoáy viết gì đó trên án thư, còn Thái hậu thì đứng bên cạnh nhìn cậu với khuôn mặt hiền từ.

Hình thức hai người này ở chung với nhau, lại tạo ra một ảo giác mẹ hiền con thảo.

Liễu Lâm Khê và Thái hậu cùng nhìn về phía Lý Yển, nét mặt đều mang vẻ mờ mịt.

“… Nhi thần bái kiến Thái hậu.” Lý Yển vội vàng hành lễ với Thái hậu.

"Yển Nhi, mau lại đây." Thái hậu nở nụ cười hiền hậu, vẫy tay gọi Lý Yển. Lý Yển cũng nghe lời đi đến. Thái hậu đẩy hắn đến bên cạnh Liễu Lâm Khê, cười nói: "Ai gia đang dạy Liễu tướng quân luyện chữ, nhưng chữ của ai gia quá thanh tú rồi, không thích hợp với Liễu tướng quân. Yển Nhi, con hãy dạy Liễu tướng quân đi."

Lý Yển ngơ ngác, liếc nhìn tờ giấy trên bàn, quả nhiên là bút tích của hai người khác nhau.

Chữ viết nguệch ngoạc. không cần hỏi cũng biết là của ai.

Liễu Lâm Khê nhìn Lý Yển một cái rồi đưa bút qua cho hắn, ý bảo rằng không bằng ngài hãy nhượng bộ dạy ta một chút đi?

"Trời ơi, Yển nhi à, con quên năm xưa phụ hoàng đã dạy con luyện chữ thế nào rồi sao? Con phải cầm tay Liễu tướng quân để viết, như vậy mới học nhanh được chứ." Thái hậu lại oán trách đẩy con trai mình một cái.

Lý Yển khẽ ho một tiếng, chung quy cũng không nỡ làm trái ý Thái hậu, đưa tay nắm lấy tay Liễu Lâm Khê, nhìn vào tờ giấy trắng hồi lâu, nhưng lại không biết viết gì.

"Ngài thế này, che khuất thần rồi." Liễu Lâm Khê nói.

Lý Yển lúc này mới bừng tỉnh. Khi hắn nắm lấy tay phải của Liễu Lâm Khê từ phía trước, cả người đã chắn trước mặt cậu. Hắn đành phải buông tay, vòng tay qua người Liễu Lâm Khê, rồi đặt tay phải lên tay cậu, cứ như vậy hắn đã ôm cậu vào lòng.