Chương 18

Lý Yển né tránh tầm mắt, mở miệng nói: "Để ngày khác rồi nói, đừng làm phiền cá của ngươi."

Liễu Lâm Khê nghe vậy mỉm cười, tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Lý Yển. Hắn theo bản năng muốn rút tay về, nhưng cảm nhận được ngón tay của đối phương lạnh ngắt, liền do dự khiến hắn lỡ mất cơ hội rút tay về. Không lâu sao Liễu Lâm Khê đã coi tay hắn như lò sưởi, nắm trong tay xoa xoa cho ấm, khiến lòng bàn tay khô ráo ấm áp của Lý Yển suýt trở nên lạnh toát.

Hai người cách nhau quá gần, thậm chí Lý Yển cảm thấy người đang nép trong lòng hắn cũng lạnh ngắt.

Rõ ràng là một người trông rất hoạt bát, lúc cười lên ánh mắt còn chứa đựng sự nhiệt tình không thể che giấu, vậy mà sao thân thể lại lạnh đến thế?

Đêm đó Liễu Lâm Khê không câu được cá, đến sau cùng lại trực tiếp dựa vào lòng Lý Yển mà ngủ thϊếp đi.

Lý Yển bế ngang người đưa về phòng, trước khi đi còn dặn dò Tô Hằng nhóm lò sưởi và thêm cho Liễu Lâm Khê một cái chăn.

Theo phép tắc, người mới cưới ba ngày phải về nhà mẹ đẻ.

Liễu Lâm Khê mơ hồ biết được quy tắc này. Tuy rằng việc cùng Lý Yển không tính là thành thân, nhưng cậu nghĩ vẫn nên về Liễu phủ thăm hỏi một chuyến, cũng không biết lão gia tử đã nguôi giận hay chưa.

Lý Yển dường như không nghĩ đến chuyện "Hồi môn", nghe nói Liễu Lâm Khê muốn về Liễu phủ, lập tức sai Tô Hằng chuẩn bị một ít lễ vật mang theo, ngoài ra cũng không nói gì thêm.

Hai ngày sau khi Liễu Lâm Khê trở về, Liễu phủ đã có nhiều sự thay đổi.

Cha Liễu trước đây luôn nhắc nhở về việc "Vinh quang cửa nhà ", nay đã được thực hiện. Từ cổng phủ đến viên gạch lát nền nhà đều được thay mới, thoạt nhìn có phần xa hoa. Sau này, Liễu Lâm Khê nghe Tô Hằng kể lại, Lý Yển sau khi đến đây đã cho rằng phủ tướng quân không nên quá tồi tàn, nên đã lấy tiền từ ngân khố riêng của mình để thuê người tu sửa.

Đám người này làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ trong ba ngày đã sửa sang lại tươm tất.

"Ngươi còn dám về đây!" Cha Liễu vừa mở miệng, vẫn là những lời lẽ khó nghe. Nhưng có thể nghe ra được oán khí đã vơi đi phần nào, ít nhất cũng không còn gọi cậu là "nghiệt chủng" nữa. Chẳng biết là do sợ đắc tội với Lý Yển, hay là do hôm đó bị Trình Viễn trách móc nên tư tưởng đã được nâng cao.

Tâm trạng của Liễu phu nhân lại hoàn toàn khác biệt. Bà âu yếm nắm lấy tay con trai, thi thoảng lại muốn đưa tay sờ vào bụng Liễu Lâm Khê. Liễu lão gia đứng bên cạnh không thể nhìn nổi nữa, lẩm bẩm nói: "Nó từ Tây Bắc trở về cộng lại cũng chưa đầy một tháng, nếu bà có thể sờ được đứa bé này, vậy chẳng phải lai lịch của nó không rõ ràng sao?"

"Miệng lưỡi ông sao không biết giữ gìn gì hết vậy. Cô gia đó là loại người gì chứ, Nhược Khê mà cho ngài ấy đội mũ xanh, đầu cả nhà chúng ta còn ở trên cổ được sao?" Liễu phu nhân trách móc.

Liễu lão gia cũng biết mình đã lỡ lời, bèn im bặt không nói nữa.

Liễu Lâm Khê lại từ trong lời nói của ông nghe ra không ít điều.

"Mẹ, hai ngày nay người và cha có nghe thấy ai bàn tán gì không?" Liễu Lâm Khê hỏi.

"Hừ, chỉ là những lời đồn đại trong nhà hát mà thôi. Bọn họ nói rằng đứa bé con đang mang là con của Trình công tử, còn nói Trình công tử vì con mà không ngại chống lại Bệ hạ, thậm chí còn quỳ gối suốt đêm trước cửa cung chỉ vì muốn gặp con." Liễu phu nhân nói.

Liễu Lâm Khê: ...

Tục ngữ có câu, chặn miệng dân gian còn khó hơn ngăn dòng nước lũ. Cậu có thể ngăn được Trình Viễn náo loạn, nhưng liệu có thể quản được lời đồn đại của dân chúng? Nếu việc này không được can thiệp, không biết cuối cùng sẽ biến thành dạng gì nữa.

Liễu Lâm Khê khó khăn lắm mới tìm được đường sống, còn ôm được đùi Lý Yển, cậu không thể để mọi việc trở thành công cốc được.