Chương 17

Lý Yển bưng chén canh cá lên uống một ngụm, nhìn Liễu Lâm Khê hỏi: "Thật là do ngươi câu được?"

"Đương nhiên không phải." Liễu Lâm Khê nói: "Cả buổi sáng thần chỉ câu được hai con cá, đều đã ăn hết rồi."

Lý Yển: ...

Hôm nay vì bị Trình Viễn làm cho chậm trễ, tấu chương của Lý Yển chất cao như núi, mãi đến đêm khuya mới phê duyệt xong. Tô Hằng cầm đèn l*иg cùng Lý Yển đi dạo một vòng trong cung, lấy cớ là tản bộ, nhưng cuối cùng lại quanh co lòng vòng đến Tễ Nguyệt Cư, nơi xa nhất so với tẩm cung của Lý Yển

Vừa bước vào Tễ Nguyệt Cư, từ xa Lý Yển đã nhìn thấy hai chiếc đèn l*иg đặt bên bờ nước. Liễu Lâm Khê đang ngồi xiêu vẹo bên bờ nước, trên người đã thay bộ y phục màu trắng, mái tóc cũng rối tung xõa xuống hơn nửa, hoàn toàn không còn nhìn thấy dáng vẻ lúc ban ngày.

"Thích ăn cá thì có thể dặn ngự thiện phòng chuẩn bị thêm một ít." Lý Yển đi đến đứng sau Liễu Lâm Khê nói: "Hồ này vốn không có ý định nuôi cá gì cả, đừng phí công sức."

Liễu Lâm Khê ngoảnh đầu nhìn lên Lý Yển, đáy mắt mang theo vài phần ý cười khiến hắn không khỏi nghĩ đến bộ trường bào màu đỏ rực rỡ của đối phương vào ban ngày, hơi ngẩn người. Nếu là trước đây, dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được Liễu Lâm Khê lại có một mặt như vậy.

Nhưng ngẫm lại, từ khi hắn đến Liễu phủ gặp người này, cậu chưa từng có lúc nào không làm hắn kinh ngạc. Những việc làm, lời nói, không câu nào không vượt quá khuôn phép. Ấy vậy mà người này lại cực kỳ biết giữ chừng mực, vượt quá giới hạn cũng vừa vặn. Lý Yển thường còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cậu dời sự chú ý sang chỗ khác.

Liễu Lâm Khê vỗ vỗ vị trí bên cạnh ra hiệu cho Lý Yển ngồi xuống.

Lý Yển đương nhiên không có thói quen ngồi bệt dưới đất, vì vậy hắn vẫn đứng yên bất động sau lưng cậu.

"Hôm nay chẳng phải ngài vẫn chưa ăn được cá do ta câu à?" Liễu Lâm Khê cười nói với hắn: "Ngày mai sẽ được ăn rồi."

Lý Yển sững sờ, người này nửa đêm ở bên hồ câu cá, lại là vì câu hỏi bâng quơ của hắn ban ngày?

"Ngồi xuống đi." Liễu Lâm Khê lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, lần này Lý Yển không do dự nữa, trực tiếp ngồi bệt xuống bên cạnh cậu.

"Ngươi... Hôm nay sao lại đến ngự thư phòng?" Lý Yển hỏi.

"Mang canh cá cho Bệ hạ." Liễu Lâm Khê đáp.

"Ngươi là sợ trẫm trách phạt Trình Viễn phải không?" Lý Yển hỏi.

"Trình Viễn là con út của Thái phó, lại là tài tử nổi tiếng kinh thành. Hôm nay lúc thượng triều Bệ hạ đã xảy ra xung đột với Thái phó đại nhân, trở về nếu lại trách phạt thêm Trình Viễn, e rằng sẽ khiến Thái phó đại nhân mất mặt, chỉ sợ văn võ cả triều đình cũng sẽ vì vậy mà bàn tán về Bệ hạ." Liễu Lâm Khê nói.

"Vậy ra quả thực Liễu tướng quân là vì Trình Viễn nên mới đến." Lý Yển hỏi.

"Ta là sợ ngài tức giận hại thân." Liễu Lâm Khê quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười, rất tự nhiên tựa đầu vào vai Lý Yển, tiếp tục nói: "Ngài không còn ghen với Trình Viễn nữa chứ?"

Lý Yển bị mái tóc nửa buông xõa của Liễu Lâm Khê cọ vào cằm, cảm thấy hơi ngứa, tâm tư cũng có chút rối bời, đã không nhớ nổi mình muốn hỏi cái gì. Sau khi tắm, trên người Liễu Lâm Khê mang theo mùi hương thoang thoảng khiến Lý Yển nhất thời ngẩn ngơ muốn ngửi xem đó rốt cuộc là mùi gì. Nhưng mùi hương ấy thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi khi hắn cố gắng phân biệt lại không ngửi thấy nữa.

"Trước đây ngươi... cũng như vậy sao?" Lý Yển hỏi.

"Trước đây ta chưa từng như vậy." Liễu Lâm Khê nhìn mặt hồ đen kịt nói: "Trước khi đến đây, mỗi ngày ta đều sống trong lo âu bất an, chưa từng nghĩ rằng có thể có ngày tháng như vậy, ngồi bên hồ cả ngày, không cần lo nghĩ gì cả."

Lý Yển im lặng một lúc, nhìn mặt hồ suy tư.

"Có phải vừa rồi ngài còn muốn hỏi ta điều gì khác?" Liễu Lâm Khê nghiêng đầu nhìn hắn, hai người chỉ cách nhau gang tấc, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.