Chương 13

Tô Hằng:…

Khó quá rồi, mình nên vào hay nên ra?

"Ta thật sự không cố ý." Liễu Lâm Khê mặt mũi đầy áy náy nói.

"Câm miệng." Lý Yển liếc cậu một cái, bắt đầu cúi đầu mang giày.

Liễu Lâm Khê nhìn Tô Hằng cầu cứu, Tô Hằng nhún vai vội chạy đến giúp đỡ, hắn ta hiển nhiên cũng chưa từng gặp chuyện như vậy. Vị Liễu tướng quân này ngày đầu tiên vào cung đã đá Hoàng đế xuống giường. Chuyện này mà truyền ra ngoài, đám tiên sinh viết thoại bản ngoài kia chắc chắn lại có thêm đề tài mới để viết.

Lý Yển mang giày xong, nhìn Liễu Lâm Khê, hỏi: "Ngươi... không có gì muốn nói với trẫm sao?"

Liễu Lâm Khê không đoán được ý hắn, chỉ đành thử hỏi: "Xin lỗi?"

Lý Yển nhìn chằm chằm cậu một lúc, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Tô Hằng hành lễ với Liễu Lâm Khê, sau đó liền vội vàng đuổi theo.

Lý Yển vừa bước ra khỏi Tễ Nguyệt Cư, đúng lúc gặp hai cung nhân do Thái hậu phái đến. Một người là Tiểu Chân Tử, một tên là Tiểu Giả Tử. Cả hai nhìn qua đều không được lanh lợi cho lắm, nếu không cũng không đến ngày đầu tiên đã bị hắn bắt gặp.

Lý Yển ngoảnh đầu nhìn lại Tễ Nguyệt Cư, tiện tay chỉ hai người đi theo hầu hạ, nói với Tô Hằng: "Ngươi ở đây canh gác cho Liễu tướng quân, nếu hắn có dặn dò gì, trong khả năng thì hãy cố gắng đáp ứng, nếu không thể thì đến hỏi trẫm. Nếu Liễu tướng quân có...yêu cầu khác, ngươi hãy lập tức đến báo cho trẫm."

Tô Hằng nghe vậy liền hiểu ý, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Lãng phí hơn nửa đêm, Lý Yển sau khi trở về không ngủ được bao nhiêu đã đến giờ thượng triều.

Buổi tảo triều hôm nay vô cùng náo nhiệt, Hoàng đế đột nhiên có long thai lại còn là với Liễu tướng quân, đây quả là chuyện kinh động triều đình.

Bách quan đứng ngoài điện chờ thượng triều, đã chia thành ba phe.

Một phe là nhà có con cháu hôm qua đến Liễu phủ để cầu thân, phe khác là nhà không có con cháu thích hợp, may mắn thoát khỏi kiếp nạn, phe còn lại là bản thân hôm qua đã đến Liễu phủ để cầu thân.

"Tiểu Hầu gia vẫn là người có khí phách, nghe nói hôm qua khi Bệ hạ vừa đến, hắn là người đầu tiên lên tiếng rút lui."

"Đổi lại là con trai của ngươi, chẳng lẽ hắn dám tranh giành làm cha với Bệ hạ sao?"

"Con trai ta thì không dám, nhưng không phải không có ai dám. Con trai út của Trình Thái phó chẳng phải đã dám ngang nhiên đối đầu với Bệ hạ đó sao?"

"Thì đã sao? Hiện tại, không phải Liễu tướng quân đã ở trong cung rồi sao?"

Mọi người bàn tán xôn xao, có người than vãn trách móc con trai, có kẻ hả hê châm chọc cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng phe khó xử nhất chính là phe thứ ba, bao gồm Lục Du Tranh - phó thống lĩnh cấm quân đang trực hôm nay và Lâm Cảnh Trạch - vị Hầu gia trẻ tuổi mới được phép lên triều nghe chính sự cách đây không lâu. Chỉ có Trình Viễn vì tuổi còn nhỏ nên may mắn thoát kiếp nạn.

Dĩ nhiên, mặc dù quần thần ở ngoài điện bàn tán sôi nổi đến đâu, nhưng khi vào trong điện, không ai dám đùa cợt nữa.

Thái độ của Lý Yển đã rõ ràng, nếu ai còn bàn tán, chỉ có thể làm mất lòng hắn mà thôi.

Tuy nhiên, có một ngoại lệ, đó chính là cha của Trình Viễn, Trình Thái phó.

Trình Thái phó vốn là thầy của Lý Yển, nổi tiếng với tài hùng biện. Trên triều đình, ông ấy chưa từng thua bất kỳ cuộc tranh luận nào.

Nhưng khi gặp Lý Yển, ông ấy lại thường xuyên gặp phải khó khăn.

Lý Yển không coi trọng chuyện tôn sư trọng đạo cho lắm.

"Bệ hạ, thần nghe nói hôm qua có rất nhiều người đến Liễu phủ để cầu hôn. Họ đều khăng khăng rằng đứa bé trong bụng Liễu tướng quân là con của mình." Trình Thái phó nói.

"Tiên sinh là nghe Trình Viễn nói à?" Lý Yển mỉm cười nói: "Hôm qua trẫm đến Liễu phủ, nhạc phụ dường như không hài lòng với vị con rể này cho lắm. May nhờ Trình tiểu công tử hết lòng khuyên nhủ, ngày khác trẫm phải đích thân cảm ơn hắn mới được."

Trình Thái phó nói: "Bệ hạ, long tử liên quan đến huyết mạch hoàng gia."

"Vì vậy trẫm đã lập tức đưa Liễu tướng quân vào cung và sắp xếp thái y để giúp hắn chăm sóc thai nhi." Lý Yển nói.

"Nhưng đứa trẻ này..."

"Tiên sinh muốn nói đứa bé trong bụng Liễu tướng quân không phải là con của trẫm sao?"