Chương 12

Lý Yển uống xong chén trà, do dự một lát, rồi đứng dậy bước vào bên trong.

Liễu Lâm Khê nằm ngả nghiêng trên giường lớn, chăn vắt vẻo một bên, áo ngủ hờ hững nửa cột nửa thả, để lộ ra gần nửa bụng nhỏ, trên đó có hai vết sẹo rõ ràng. Lý Yển khẽ khựng lại, không kìm được mà tiến đến gần hơn, đưa tay khẽ vén áo ngủ của Liễu Lâm Khê lên, quan sát hai vết sẹo dài ngắn đan xen. Vết ngắn chừng một gang tay, vết dài kéo đến tận xương quai xanh, có thể tưởng tượng lúc bị thương hẳn là thập tử nhất sinh.

Tô Hằng từ bên ngoài bước vào, vốn dĩ muốn xem Lý Yển có dặn dò gì khác hay không, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy cảnh Lý Yển vén áo ngủ của Liễu Lâm Khê. Hắn ta không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ sao người đã ngủ rồi mà ngài ấy còn động tay động chân…

Chủ tử muốn động thủ, nô tài nào dám lắm lời.

Tô Hằng không nói một lời, khẽ khàng khép cửa lại, lui ra ngoài.

Trên giường, Liễu Lâm Khê không hề phòng bị, xoay người lại, để lộ phần bụng. Cậu chinh chiến sa trường nhiều năm, thân hình không một chút mỡ thừa, cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc lại ẩn chứa vẻ đẹp phi thường, chỉ tiếc đã chịu nhiều thương tổn.

Khi nhìn thấy trên lưng cậu có vết sẹo, Lý Yển không kìm được mà đưa tay khẽ vén áo ngủ của cậu lên. Liễu Lâm Khê mơ màng cảm nhận được gì đó, liền đưa tay bắt lấy cổ tay hắn. Hai người nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.

Liễu Lâm Khê nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười thân mật nói: "Bệ hạ đến rồi, vừa hay thần đang một mình không ngủ được." Cậu nói rồi dịch người sang, nhường chỗ cho Lý Yển.

Cậu vốn ỷ vào việc mình đang “mang thai”, đoán rằng Lý Yển cũng không thể làm ra bất cứ “hoạt động” nào có tính thiết thực với mình. Hai người ngủ chung một giường cũng chẳng có vấn đề gì. Chẳng qua chỉ là làm cho Lý Yển vui vẻ một chút, nói những lời âu yếm mà đôi tình nhân thường nói, những việc này đối với Liễu Lâm Khê mà nói chẳng có gì là khó khăn cả.

Lý Yển nhìn Liễu Lâm Khê với ánh mắt đầy ẩn ý, thầm nghĩ: “Một mình ngươi không ngủ được ư?"

Vừa nãy rõ ràng ngủ rất ngon mà!

Lý Yển do dự một chút, cuối cùng không thể từ chối thịnh tình của Liễu Lâm Khê, liền để nguyên y phục nằm xuống chỗ mà Liễu Lâm Khê đã nhường cho. Liễu Lâm Khê thấy hắn vô cùng kiềm chế, gượng gạo đến nỗi tay chân không biết để đâu, không khỏi bật cười, thầm nghĩ: "Đã làm đến mang thai rồi mà còn “Quân tử” thế này nữa, Lý Yển này quả thật là một kẻ kín đáo mà!"

Liễu Lâm Khê cũng không dám trêu chọc Lý Yển quá mức. Thấy hắn mãi không nói gì, tưởng hắn đã ngủ, chẳng mấy chốc bản thân cũng thấy buồn ngủ. Chẳng biết có phải do mới xuyên đến đây nên thân thể còn chưa quen hay không. Liễu Lâm Khê gần đây luôn cảm thấy dễ mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ, tinh thần cũng không tốt lắm.

Nếu không, dù gan cậu có lớn đến đâu, cũng không thể nằm bên cạnh Hoàng đế mà ngủ say như vậy được.

Lý Yển vốn tưởng Liễu Lâm Khê có chuyện muốn nói với mình, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy cậu đã ngủ say như chết. Lý Yển vô cùng bất lực, vừa định trở mình xuống giường, thì Liễu Lâm Khê bên cạnh đã giơ cao chân, gác lên eo hắn.

Lý Yển:...

Hắn vừa định gạt chân người này ra, Liễu Lâm Khê lại lăn một vòng, đầu vô cùng chính xác chui vào lòng hắn.

Lý Yển:...

Lính tráng đi ngủ đều phóng khoáng như vậy sao?

Lý Yển vốn tưởng Liễu Lâm Khê chỉ có vậy, nào ngờ chẳng mấy chốc sau, hắn đã bị Liễu Lâm Khê đang ngủ mơ đá văng xuống giường...

Tô Hằng đang canh gác ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Liễu Lâm Khê vẻ mặt vô tội, y phục xộc xệch ngồi trên giường, Lý Yển thì mặt mày khó coi phủi bụi trên người mặc dù không hề dính bụi, rõ ràng là vừa từ dưới đất bò lên.