"Nhi thần không cố ý..."
"Không sao, mẫu hậu còn chưa kịp khen ngợi con, sao lại trách móc con được chứ.” Thái hậu nói: “Năm xưa Phụ hoàng của con rất coi trọng Liễu tướng quân, đích thân phong tước cho hắn là Tật Phong tướng quân. Còn từng nói, sau này khi con kế thừa đại vị, Liễu tướng quân có thể gánh vác trọng trách."
Lý Yển trầm ngâm nói: "Liễu tướng quân rất có năng lực chinh chiến, quả thật là có thể gánh vác được trọng trách."
"Giờ thì tốt rồi, con đã mang hắn tiến cung, hai người các con chung sống hòa thuận với nhau. Sau này khi đứa trẻ ra đời liền phong làm Thái tử, Phụ hoàng của con cũng có thể yên lòng rồi.” Thái hậu nói: “Sau này ai gia cũng sẽ không thúc ép con chuyện cưới sinh nữa. Nghĩ đến những kẻ trong triều đình muốn nhét người vào cung, bây giờ cũng nên ngoan ngoãn rồi. Con gái nhà ai trong nước Đại Yến này cũng không thể sánh bằng Liễu tướng quân."
Lý Yển nghe vậy, mắt sáng lên, như đã hiểu ra điều gì.
Hắn chắp tay hướng Thái hậu nói: "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã hiểu."
Thái hậu hài lòng gật đầu, lại dặn dò Lý Yển phải biết kiềm chế, không được để Liễu tướng quân bị động thai khí, cuối cùng còn sai người trong cung chuẩn bị nhiều thứ mang đến Tễ Nguyệt Cư, thậm chí còn phái hai cung nữ qua đó hầu hạ.
Lý Yển liên tục đáp ứng, cam đoan sẽ không bạc đãi Liễu Lâm Khê, Thái hậu lúc này mới yên tâm.
Sau khi Lý Yển rời đi, Thái hậu vẫn còn vẻ mặt phấn khích, thầm nghĩ đứa con trai này của mình ngày thường như khúc gỗ, sắp sửa mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện phong tình. Bà ấy vốn tưởng rằng Lý Yển phải vài năm nữa mới chịu suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự, không ngờ lại nhanh chóng sắp sửa làm cha đến nơi. Hơn nữa người được chọn còn là Liễu Lâm Khê.
Nếu Tiên đế trên trời có linh thiêng, ắt hẳn cũng sẽ vô cùng vui mừng.
Lý Yển mệt mỏi bước ra khỏi cung Vĩnh Thọ của Thái hậu, lòng như ma xui quỷ khiến lại đến Tễ Nguyệt Cư.
Gần đến trước cửa cung, hắn mới giật mình nhận ra, nhưng nghĩ lại, đã đến đây rồi, vào xem cũng chẳng sao.
Trước đây người kia chẳng phải đã nói với hắn "đi nhanh về nhanh" hay sao, biết đâu tối nay có chuyện gì muốn nói với hắn.
Nghĩ vậy, Lý Yển bước vào Tĩnh Nguyệt Cư. Tô Hằng thấy Lý Yển lại quay lại, vội vàng sai cung nhân đi rót cho hắn một chén trà, sau đó chắp tay, đứng bên cạnh đợi lệnh.
"Người đâu?" Lý Yển nhìn quanh hỏi.
"Bẩm báo bệ hạ, sau khi tắm rửa xong xuôi, Liễu tướng quân ăn no một bụng, sau đó vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi rồi." Tô Hằng khẽ đáp.
Lý Yển nghe thế có chút kinh ngạc, thầm nghĩ người này cũng thật gan dạ, ngày đầu tiên vào cung đã không coi mình là người ngoài, mà ngược lại còn ngủ ngon lành nữa chứ.
Lý Yển không biết rằng, tối nay Liễu Lâm Khê lúc đầu cũng không ngủ được. Lúc tắm rửa, cậu đã nghiên cứu bụng và cấu tạo cơ thể mình, nhưng cũng chẳng cho ra được kết luận gì. Liễu Lâm Khê trước đây chưa từng mang thai, không biết cảm giác của việc sinh con là gì, nhưng mỗi khi nghĩ đến trong bụng mình có một long thai, quả thực cảm thấy rất thú vị.
Cứ nghĩ như vậy, Liễu Lâm Khê lại có chút phấn khích, một khi phấn khích thì liền đói, đói thì ăn nhiều, mà ăn nhiều thì buồn ngủ…
"Bệ hạ, bên phía Thái hậu… Có ổn không?" Tô Hằng hỏi.
"Rất tốt, Thái hậu nghe nói Liễu tướng quân mang thai con của trẫm, vui mừng khôn xiết, còn hận không thể ngay lập tức ra lệnh cho trẫm lập Thái tử.” Lý Yển vừa nói vừa xoa bóp huyệt thái dương, thở dài: "Cũng tốt, có thể khiến Thái hậu vui vẻ, cũng tiện thể chặn được miệng của những kẻ trong triều, đỡ phải ba ngày hai bữa tìm cách đưa người lên giường của trẫm."
"Vậy Liễu tướng quân bên này..."
"Hắn..." Lý Yển trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Không vội, để mai rồi nói."
Tô Hằng nghe vậy liền gật đầu, không dám hỏi thêm.