Chử Dung Thời cau mày, ánh mắt nhìn sang người Tề Niệm, suy ngẫm về nơi phát ra những âm thanh khi nãy.
Nhưng mà, Tề Niệm lại không biết tại sao anh lại nhìn chăm chú vào mình, đối phương có khí thế mạnh mẽ, ngay cả khi chỉ là một cái nhìn đánh giá không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng khiến cho tên nhóc mắc chứng sợ xã hội như Tề Niệm muốn tìm một nơi để trốn.
Thực tế, cậu đã lùi lại vài bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, giống như một con cừu sợ hãi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Chử Dung Thời.
Mặc dù... người này rất đẹp trai, nhưng không có nghĩa là rằng Tề Niệm sẽ không sợ hãi. Trong mắt người có hội chứng sợ xã hội, tất cả những người có thể hít thở đều đáng sợ.
Tất nhiên, những người không thở càng đáng sợ hơn.
May mắn thay, tiếng nói của Ninh Mẫn vang lên từ xa, khi đối phương nhìn thấy Chử Dung Thời quay trở lại, cảm thấy hơi vui vẻ, đi đến và chú ý đến Tề Niệm phía đối diện anh, thằng bé thật sự muốn co vào tường, trong thật đáng thương.
"Dung Thời? Con đang nói với Niệm Niệm về chuyện gì vậy?" Ninh Mẫn phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Niệm Niệm? Tề Niệm? Ánh mắt của Chử Dung Thời rơi vào khuôn mặt khác xa với ấn tượng của anh về Tề Niệm, có chút hoài nghi tai của mình có vấn đề.
Tất nhiên, lý do mà anh không cảm thấy giống nhau có thể là vì Chử Dung Thời trước đây đều lười nhìn Tề Niệm một cái.
Và không chỉ Chử Dung Thời bất ngờ, Tề Niệm cũng bị sốc: [Dung Thời? Chử Dung Thời? Người này vậy chẳng phải là... anh trai cả của mình?]
Chử Dung Thời một lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc, hon nữa chắc chắn, Tề Niệm không hề mở miệng.
Anh quay đầu nhìn mẹ mình, mẹ cũng há miệng, nhìn Tề Niệm với vẻ kinh ngạc.
Như vậy là, không phải là ảo giác của anh.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì Tề Niệm vừa nói, Chử Dung Thời suýt chút nữa tức đến bật cười.
Anh nhẹ nhàng nhìn Tề Niệm một cái, đối phương ngay lập tức cảm thấy da mặt căng thẳng, ngón tay nắm chặt vào nhau, nói nhỏ: "Anh...".
Khuôn mặt của Chử Dung Thời không có gì thay đổi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bây giờ trông cậu thuận mắt hơn nhiều so với trước.
Khi Chử Dung Thời rời đi, Tề Niệm thở một hơi, thả lỏng, người anh cả này hơi đáng sợ đấy.
Ninh Mẫn thấy con trai cả sẵn lòng để ý đến con trai út, cũng rất vui mừng, mặc dù hai người trông không thân lắm, nhưng dần dần sẽ quen thôi, bà nhớ khi còn nhỏ, con trai cả và con trai út có quan hệ tốt nhất, chỉ là sau đó con trai út thay đổi tính cách quá nhiều.
Ninh Mẫn đi đến gần và vỗ vỗ Tề Niệm đang ngồi ngơ ngác, nói nhẹ nhàng: "Có đói bụng không?"
Tề Niệm vô thức lắc đầu, tuy nhiên, không may thay, cậu vừa lắc đầu, bụng lại khẽ kêu lên một tiếng, gương mặt trắng nõn của Tề Niệm lập tức đỏ bừng, vội vàng che bụng, ngượng ngùng nhìn Ninh Mẫn.
May mắn là Ninh Mẫn chỉ cười một chút, nói: "Nhanh đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi, đừng để chú con và anh chờ lâu."
Tề Niệm ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt nghiêm túc của Chử Dung Thời, cậu làm sao dám để đối phương chờ đợi mình chứ?
Cậu liền gật đầu, chạy nhanh vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Trong nhà đương nhiên có nhiều nhà vệ sinh, Tề Niệm đi đến nhà vệ sinh gần nhất ở tầng ba, vừa bước vào, cậu nhìn thấy hình dáng cao lớn đang mặc bộ vest, đối phương đang chậm rãi rửa tay, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén bị che khuất, trông có chút bí ẩn khó đoán
Tề Niệm ngay lập tức dừng lại, không dám tiến vào, cẩn thận nhìn Chử Dung Thời, trong lòng thầm nghĩ: [Thật đẹp trai, nhưng cũng thật hung dữ...]
Đúng lúc đó, người đàn ông tắt vòi nước, rút một tờ giấy từ bên cạnh, vừa chậm rãi lau tay, vừa nhìn về phía cậu.
Tề Niệm bị nhìn cảm thấy chân mềm: "Anh..."
Ánh mắt của Chử Dung Thời nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu, không nói gì, chỉ là gật đầu, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Tề Niệm thở một hơi, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt.
Cậu vội vã làm xong, khi đi xuống tầng dưới, bữa sáng phong phú đã được bày lên bàn, Tề Niệm ngửi thấy mùi thơm trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng.
Trước đây cậu thường xuyên ăn sáng một cách tùy tiện, đôi khi vì vội đi làm mà không kịp ăn sáng, chưa bao giờ nghĩ rằng bữa sáng cũng có thể ngon như vậy!
Khi nghe Ninh Mẫn bảo cậu ngồi xuống, Tề Niệm ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, chờ Chử Trấn gắp một cái bánh bao nhân gạch cua, Tề Niệm mới cẩn thận gắp một chiếc sủi cảo nhân tôm gần mình nhất.
Mặc dù cậu muốn ăn bánh bao nhân gạch cua, nhưng nó cách hơi xa, Tề Niệm vẫn chọn sủi cảo nhân tôm gần nhất với mình hơn, sủi cảo nhân tôm cũng rất ngon, Tề Niệm nhét chúng vào miệng, má phồng lên.