Chương 5

Trong suốt bữa ăn, Tề Niệm từ đầu đến cuối đều vừa mừng vừa sợ, Ninh Mẫn liên tục gắp thức ăn cho cậu, Tề Niệm chưa từng được đối xử như vậy, hồi nhỏ ăn cơm chỉ lo giành giật, giành không được thì phải chịu đói bụng, làm gì có ai quan tâm đến cậu.

Sau khi lớn lên cũng chưa từng trải qua.

Tề Niệm không kén ăn, Ninh Mẫn gắp gì cậu ăn nấy, sau đó Chử Chấn khẽ ho một tiếng, gắp cho cậu một đũa thức ăn, nói: "Chỉ ăn thịt thôi thì ngán lắm."

Tề Niệm lại thấy mắt hơi cay cay, ngoan ngoãn ăn hết thức ăn.

Ăn xong, Tề Niệm về phòng nghỉ ngơi, đưa tay định bật đèn, lại nhớ đến quả cầu đèn bảy sắc bên trong, vội vàng rụt tay lại, lặng lẽ bật đèn điện thoại.

Cậu không có can đảm để người khác thay đèn, nên cứ dùng đèn của điện thoại vậy.

Tề Niệm dựa vào ánh đèn yếu ớt, mò mẫm mở tủ quần áo, sau đó bị quần áo bên trong làm cho choáng váng, một hàng toàn là áo da đủ loại, Tề Niệm không tin nổi lật tung lên một hồi, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo tương đối bình thường ở trong góc, thay ra mặc làm đồ ngủ.

Đi ra ngoài rửa mặt xong, Tề Niệm quay về nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hoàn toàn khác với chiếc giường cứng mà cậu từng ngủ trước kia, cậu không khỏi mừng thầm trong lòng, may mà chiếc giường này cũng tương đối bình thường.

Chiếc giường lớn mềm mại rất dễ khiến người ta buồn ngủ, nhưng Tề Niệm lại không buồn ngủ lắm, mới đầu phát hiện mình xuyên không, Tề Niệm không chấp nhận được thực tế, giờ cậu đã chấp nhận số phận, có lẽ mình thực sự không thể quay về được nữa.

Có lẽ là vì Ninh Mẫn và Chử Chấn, Tề Niệm đột nhiên phát hiện mình cũng không khó chấp nhận đến vậy.

Vì vậy, bây giờ cậu nên tìm hiểu rõ một số chuyện thì hơn, bất kể là chuyện gì, cũng tốt hơn là không biết gì.

Hơn nữa, Tề Niệm phát hiện ra một chuyện, ngay sau khi cậu chấp nhận sự thật là xuyên sách và không thể quay về, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ.

Rất nhiều cái tên mà cậu không quen biết, và đằng sau những cái tên đó đều có rất nhiều... drama?

Tề Niệm có hơi ngượng ngùng, người khác xuyên sách đều có bàn tay vàng, còn thứ mà cậu xuyên sách có được lại kỳ lạ như vậy sao?

Có phải vì cậu rất thích hóng hớt không? Tề Niệm thừa nhận hóng hớt rất thú vị, nhưng mà... Những người này cậu đều không quen biết, mấy cái drama về người lạ mặc dù có hơi thú vị, nhưng lại thiếu đi cảm giác kinh ngạc kiểu ‘hóa ra anh ta lại là người như vậy’, thì có hơi nhạt nhẽo.

Cảm thấy những drama này hình như cũng không có tác dụng gì, Tề Niệm lười nghĩ, cậu mở điện thoại ra, muốn xem thử có thông tin hữu ích nào không, kết quả, đập vào mắt chính là một người đàn ông tô son đen, để tóc tết bím, trang điểm khói, mặc áo da.

Hơn nữa... Người đàn ông này sao lại quen thuộc như vậy...

Môi Tề Niệm run rẩy, đây không phải là cậu sao!

Quéo cả ngón chân. jpg

Tề Niệm nhanh chóng đổi sang hình nền mèo con, bình tĩnh nhắm mắt lại, ngày mai hãy nói sau vậy, để cậu bình tĩnh một lúc đã.



Theo ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, Tề Niệm mơ màng nheo mắt xuống giường, đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo, vô cùng đau khổ chuẩn bị rửa mặt đi làm.

Vừa mở cửa ra, đầu óc cậu khẽ choáng váng, nhà cậu sao lại trở nên xa hoa như vậy?

Chưa kịp nghĩ ra, thì thấy một người đàn ông mặc vest đang đi lên lầu, vai rộng eo thon một đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, đợi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, Tề Niệm trực tiếp choáng váng.

Cậu chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy.

Tề Niệm chạm phải ánh mắt sắc bén của đối phương, vô thức lùi lại một bước, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, suy nghĩ hỗn loạn.

[Hihi, đây là ai vậy? Trai đẹp! Hôn một cái! Đây là ai vậy? Trai đẹp! Hôn một cái! Đây là ai vậy? Trai đẹp! Hôn một cái!]

Chử Dung Thời cau mày: "?" Đây là ai vậy?

Hơn nữa hình như không thấy người này cử động khẩu hình, vậy thì... Giọng nói này từ đâu phát ra vậy??????