Chương 3

Thật đáng tiếc, sức sát thương của loại nhạc này quá lớn, Tề Niệm thấy miệng bà Chữ giật giật, cậu cũng nhìn rõ nụ cười gượng gạo trên gương mặt bà, tâm trạng trông có vẻ khá phức tạp.

Phải cảm thán rằng, bà Chử rất bao dung với Tề Niệm.

Cái đèn này mở còn không bằng khỏi mở, người giúp việc dũng cảm nhấn công tắc, thấy Tề Niệm không nổi giận, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng tối om quả thật không thích hợp để nói chuyện, Tề Niệm lặng lẽ đi theo bà Chử ra khỏi phòng.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, Tề Niệm hơi khó chịu nheo mắt lại, không kiềm được chảy ra nước mắt sinh lý.

Cậu giơ tay lau nước mắt, vừa buông tay xuống, thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà Chử.

Bà đau lòng vô cùng, nói: "Sao lại khóc nữa rồi? Niệm Niệm, những lời dì nói trước đó đều là lời nói trong lúc tức giận thôi, con đừng buồn nha."

Tề Niệm hơi ngượng ngùng, bà Chử đối với cậu mà nói thì vẫn là một người xa lạ, cậu kiềm chế mãi, gương mặt đỏ bừng, chỉ thốt ra được một câu: "Không có... khóc."

Bà Chử tưởng cậu ngại ngùng, trong lòng lại thấy cậu con trai út thật đáng yêu.

Thật sự rất đáng yêu, bà đã rất ít khi thấy Tề Niệm chỉ mặc áo phông trắng đơn giản như vậy, trên mặt cũng không trang điểm lung tung, mái tóc xoăn nhỏ ngoan ngoãn rũ xuống, bất tri bất giác lại khiến bà nhớ đến Tề Niệm hồi còn nhỏ.

Trước đây bà thấy Tề Niệm ngày càng không giống bạn thân của mình, giờ cậu không trang điểm lung tung nữa, bà mới phát hiện, thì ra là vẫn rất giống, Tề Niệm rất giống với mẹ cậu.

Chỉ có đôi mắt như mắt nai kia là không giống lắm, mẹ Tề Niệm sẽ không lộ ra ánh mắt như vậy.

Ánh mắt này, lại giống như ánh mắt Tề Niệm hồi nhỏ.

Bà Chử nghĩ ngợi, nghĩ đến người bạn thân của mình, không tránh được có chút buồn bã, bà mượn động tác cúi đầu, rồi lén lau đi nước mắt.

Ngẩng đầu lên lần nữa, bà lại trở thành bà Chử dịu dàng, giờ bà ngày càng thích bộ dạng của Tề Niệm, dường như Tề Niệm lại trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn như hồi nhỏ rồi.

Bà Chử nhất thời không nhịn được, buột miệng nói: "Niệm Niệm vẫn luôn đẹp trai như vậy."

Nói xong, bà mới nhận ra mỗi lần mình bảo Tề Niệm đừng ăn mặc như trước, đối phương đều nổi giận, vì Tề Niệm bây giờ trông có vẻ bình thường, nhất thời khiến bà quên mất, nên buộc miệng nói ra.

Nói xong, bà mới nhận ra mình nói sai rồi, sắc mặt thoáng cứng đờ đôi chút, vội vàng nói: "Tất nhiên, dì không quản con tự do ăn mặc, trước kia con mặc như vậy cũng rất đẹp, con vui là được."

Tề Niệm không biết đến suy nghĩ trong lòng bà Chử, trước tiên nghe đối phương khen mình, cậu hơi ngượng ngùng, còn chưa kịp định thần, lại nghe bà Chử vội vàng nói nhiều như vậy, Tề Niệm có hơi khẩn trương nhìn bà, đột nhiên không biết phải nói gì.

Còn việc bắt chước Tề Niệm của trước kia, cậu căn bản không làm được, hội chứng sợ xã hội giống như một căn bệnh khiến cậu không thể mở miệng, cậu không có can đảm để nói chuyện.

Bà Chử thấy Tề Niệm không có vẻ gì là tức giận, nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo lắng nhìn đối phương: "Niệm Niệm?"

Từ nãy đến giờ, hình như bà chưa nghe thấy Tề Niệm nói chuyện.

Tinh thần Tề Niệm lập tức căng thẳng, ngốc nghếch "dạ" một tiếng.

Bà Chử thấy cậu ngốc nghếch, trông rất đáng yêu, không khỏi bật cười: "Sao thế này? Còn chưa tỉnh ngủ sao?"

Tề Niệm lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có ạ."

Bà Chử gật đầu, do dự một chút, thử nắm tay Tề Niệm, thấy đối phương không giãy dụa, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Niệm Niệm, dì biết con không phải đứa trẻ hư, tên họ Lý kia không phải thứ tốt lành gì, con dùng ghế đập cậu ta cũng không phải lỗi của con."

Tề Niệm: "..."

Sự nuông chiều vô điều kiện này khiến Tề Niệm cảm thấy nguyên chủ không có phép tắc như vậy, hình như cũng không quá bất ngờ.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cậu cảm giác được tóc bị vuốt một cái, Tề Niệm giống như một con vật nhỏ, cẩn thận nhìn bà Chử, chỉ thấy bà đang mỉm cười nhìn cậu.

Tề Niệm: "?"

Sao cậu lại cảm thấy có người vuốt đầu mình nhỉ? Hay là cảm giác sai rồi?

Vừa nãy, bà Chử nhìn thấy mái tóc xoăn nhỏ đáng yêu của Tề Niệm, không nhịn được ngứa tay, liền đưa tay vuốt một cái, nhớ đến Tề Niệm không thích người khác vuốt đầu mình, lại vội vàng rụt tay về.

Nhưng cảm giác mềm mại đó thực sự khiến người ta rất thích, cộng thêm ánh mắt giống như con vật nhỏ vừa nãy của Tề Niệm, bà Chử càng thấy rất đáng yêu.

Lúc Tề Niệm còn nhỏ cũng ngoan ngoãn như vậy, sau này... Nếu có thể luôn như vậy thì tốt rồi.

Bà Chử tiếp tục nói: "Tóm lại không phải lỗi của con, những lời dì nói trước đó, con đừng để trong lòng nhé, con mãi mãi là cục cưng của dì."

Bà Chử nói làm mặt mũi Tề Niệm đỏ bừng, trong lòng cũng không kiềm được cảm thấy nóng ran, từ nhỏ cậu đã không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, điều mà cậu hâm mộ nhất chính là những đứa trẻ khác có thể vô tư mè nheo với cha mẹ của mình.

Cậu giống như một chú chuột nhỏ, lén lút nhìn những điều hạnh phúc của người khác, nhưng theo đó cũng biết rằng, hạnh phúc này không phải thứ cậu có thể có được.