Chương 2

Bà Chử đến nay tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ gìn bản thân rất tốt, mái tóc được vén lên nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn đẹp như ngày nào, mang theo nét dịu dàng, nhìn vào là có thể thấy tính cách rất ôn hòa và dễ gần.

Chỉ có điều, lúc này giữa đôi mày của bà mang theo chút ưu tư, ba đứa trẻ trong nhà đều không cần bà phải lo lắng, người bà ấy lo lắng không phải mấy nhóc này.

Bây giờ bà Chử vẫn còn rất yêu thương Tề Niệm, nhìn thấy đứa trẻ ấy bà luôn nhớ đến người bạn thân của mình, nhìn thấy tính cách của Tề Niệm ngay càng trở nên như vậy, bà càng cảm thấy bất lực và tự trách mình.

Bà tự cảm thấy rằng cách dạy dỗ con cái của mình không có vấn đề gì, nhìn ba đứa khác đều xuất sắc, nhưng đến Tề Niệm, lại chẳng hiểu sao lại có vấn đề thế này.

Vì nguyên nhân của người bạn thân, bà Chử lại càng yêu thương Tề Niệm hơn một chút, cũng vì Tề Niệm lúc nhỏ rất biết làm nũng, lại khá ngốc nghếch, hoàn toàn khác với những đứa trẻ thông minh khác, bà Chử đương nhiên là sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn.

Tuy nhiên, khi còn nhỏ thì còn rất ngoan, sau này không biết vì lý do gì mà tính cách của Tề Niệm lại thay đổi lớn đến như vậy, ngay cả bà Chử luôn hết mực yêu thương cậu, cũng không tránh khỏi mệt mỏi từ thể xác lẫn tinh thần.

Hôm nay Tề Niệm lại gây họa, bà Chử vừa mới xử lý xong, đang mệt mỏi không chịu nổi, giờ còn đang nghỉ ngơi.

Thấy người giúp việc vội vã đến, bà Chử biết là lại có chuyện không lành, không màng gì đầu đang đau nữa, hỏi: "Niệm Niệm lại làm sao nữa à?"

Nghe từ ‘lại’ này cũng có thể thấy được khả năng gây chuyện của Tề Niệm đến đâu rồi.

Người giúp việc do dự một chút, vẫn nói: "Vừa rồi tôi đi ngang qua cửa phòng của cậu chủ, nghe thấy cậu ấy nói, cậu ấy nói..."

Bà Chử nhíu mày: "Nó nói gì?"

Dù tính tình của bà Chử rất tốt, nhưng cũng không phải không có tính khí, thấy bà nhíu mày, người giúp việc vội vàng nói: "Cậu chủ nói, cậu ấy muốn chết..."

Nếu là người khác, người giúp việc có lẽ không sẽ không quá ngạc nhiên, có thể chỉ là lời nói đùa, nhưng đây là cậu Tề Niệm, không dám chắc điều gì, dù sao cậu ấy luôn có thể được mọi chuyện.

"Cái gì?!" Quả nhiên, nghe thấy lời này, bà Chử cũng hoảng hốt, lập tức đứng dậy: "Tôi đi xem Niệm Niệm!"

Bà Chử cũng không kịp giận dữ với đứa con trai này nữa, vội vàng đi dép lê lên lầu, dép lê suýt nữa bị tuột mất một chiếc cũng không kịp quan tâm.

Tề Niệm vẫn không biết rằng một câu nói bâng quơ của mình đã được người giúp việc nói với bà Chử.

Cậu nhắm mắt lại, quyết định thử lần cuối cùng, nếu không được... cậu sẽ chấp nhận hiện thực thôi, dù sao cậu cũng nhát gan, không dám thực sự đi chết.

Nghĩ một cách khác, bây giờ dù sao thì cũng còn sống.

Tuy nhiên, cậu vừa nhắm mắt lại, phía cửa phòng đã truyền đến tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp, sau đó là giọng nói của một người phụ nữ rất dịu dàng nhưng vẫn có thể nghe ra sự lo lắng: "Niệm Niệm? Con sao thế, đừng làm chuyện dại dột nha con, những lời dì nói trước đây đều chỉ là lời nói lúc giận thôi, dì sẽ không bỏ mặc con đâu, Niệm Niệm, mau mở cửa đi!"

Tề Niệm mơ hồ mở mắt, nghe thấy giọng nói người phụ nữ đang lo lắng, không hiểu sao cậu cảm thấy hốt hoảng, vội vàng xuống giường, định đi mở cửa, nhưng người phụ nữ ở ngoài cửa đã không thể chờ đợi nữa, trực tiếp yêu cầu người giúp việc dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.

Cửa vừa mở ra, bà Chử vội vàng bước vào, vừa lúc nhìn thấy Tề Niệm đứng bên cạnh giường.

Thấy Tề Niệm không sao, bà Chử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn vào căn phòng tối tăm, khàn giọng nói: "Sao con không bật đèn?"

Người giúp việc ở phía sau nghe thấy, lần mò đường muốn bật đèn, những người này đối với Tề Niệm đều là người lạ, cậu ấp úng nửa ngày, cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn họ bật đèn.

Ngay lập tức, bóng đèn trên trần nhà bắt đầu quay nhanh, phát ra ánh sáng chói lọi đầy màu sắc, không chỉ thế, cùng với ánh sáng rực rỡ được kích hoạt, không biết cái loa nào đó còn đang phát nhạc heavy metal hoang dã.

Trong chốc lát, căn phòng tối tăm bỗng biến thành một phòng KTV.

Theo ánh sáng màu sắc lấp lánh, Tề Niệm nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, đó là một khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, chỉ là, lúc này lại bỗng cứng đờ, như thể bị bôi vữa, không thể có biểu cảm nào khác.

Bà Chử rất coi trọng sự riêng tư của các con, vì vậy, bà chưa bao giờ vào phòng của họ, nếu không phải vừa rồi quá vội vàng, cũng sẽ không bất chấp tất cả mà xông vào như vậy.

Vì vậy bà không biết rằng, cậu con trai út này đã biến phòng thành một cái vũ trường.

Nếu là người khác, bà Chử có lẽ đã không còn vẻ mặt tốt đẹp này nữa, nhưng lúc này đây, người ở trước mặt là Tề Niệm, bà vẫn có thể nở nụ cười: "Niệm Niệm, bản nhạc này của con, dì chưa từng nghe bao giờ, khá là... thú vị."