Chương 25

Kết quả Chử Dung Thời lắc đầu: "Không, em ấy còn nhỏ, đừng dọa, nhưng sau này có lẽ sẽ tự nhận ra, sớm muộn gì cũng biết."

Dù sao Tề Niệm cũng không ngốc, lần nào mình nghĩ gì trong lòng là người khác lại biết được, không thấy kì lạ sao?

Bây giờ trải qua ít, sau này nhiều lần rồi, sớm muộn gì cậu cũng nhận ra được.

Tuy nhiên, điểm chú ý của Chử Thiên Hằng có hơi lệch lạc: "Không phải em nói chứ, anh cả à, sao anh giống mẹ vậy… ồi, bây giờ anh đối với Tề Niệm giống như một ông bố già vậy á."

Ánh mắt Chử Dung Thời nhàn nhạt nhìn Chử Thiên Hằng, đối phương lập tức bịt miệng: "Được rồi, được rồi, em không nói nữa."

Tất nhiên là Chử Dung Thời không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vừa hay bây giờ thời tiết đẹp, ra ngoài luyện tập với anh."

Sắc mặt Chử Thiên Hằng biến thành quặn quẹo, kêu lên thảm thiết: "Anh cả, bây giờ là buổi tối rồi, em sai rồi, em sai rồi còn chưa được nữa hả?"

Trời đã muộn rồi.

Tề Niệm đang mượn ánh sáng đèn chuẩn bị lên giường ngủ, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chử Thiên Hằng.

Nghĩ đến dù sao đối phương cũng là anh hai của mình, Tề Niệm vẫn mang theo tình cảm gia đình còn sót lại trong lòng đi đến bên cửa sổ.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng nên nhìn rất rõ, Chử Thiên Hằng bị Chử Dung Thời đè bẹp hoàn toàn, không thể thảm hơn được nữa.

Tề Niệm nhìn nhìn rồi cười thầm, Chử Thiên Hằng ở dưới lầu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Tề Niệm vội vàng bịt miệng lại, trốn sau rèm cửa.

"Ha ha ha!" Tề Niệm lăn một vòng trên giường, miệng hét to: "Anh cả là người tuyệt vời nhất!"

Hai chiêu vừa rồi thực sự quá đẹp, nếu không phải Chử Thiên Hằng cũng ở bên ngoài, Tề Niệm sẽ phải xem thêm hai lần nữa.

Cậu cảm thấy có một từ rất phù hợp với anh cả của cậu, ‘côn đồ mặc áo vest’!

Há há!

Tề Niệm ngủ rất ngon, ban đêm nằm mơ thấy mình trở nên lợi hại giống như anh cả, một cú đấm có thể đánh bay anh hai.

Giấc mơ này thực sự quá đẹp, đến nỗi Tề Niệm tỉnh dậy vẫn còn cười ngây ngô.

Xuống lầu gặp Chử Thiên Hằng nhăn nhó chống tay vào cầu thang đi xuống, Tề Niệm vừa định đợi thêm một lát nữa rồi đi, kết quả lại bị Chử Thiên Hằng phát hiện, anh vẫy tay với cậu: "Đi đâu vậy? Đến đây dìu anh hai mày coi."

Tề Niệm hơi không muốn lắm, nhưng cậu nhát gan, cuối cùng vẫn rụt rè đi tới, để Chử Thiên Hằng khoác vai cậu đi xuống.

Không biết Chử Thiên Hằng có cố ý hay không, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Tề Niệm, nặng muốn chết, hoàn toàn dựa vào cậu để chống đỡ, Tề Niệm không nhịn được lẩm bẩm: "Nặng quá..."

"Nói gì thế?" Chử Thiên Hằng bỉ ổi véo mặt Tề Niệm, giống như véo bột, véo đến nỗi Tề Niệm tức giận đẩy anh ra, chạy đi tìm Chử Dung Thời.

Chử Thiên Hằng nhăn nhó đi tới trừng mắt với cậu, Tề Niệm gọi Chử Dung Thời: "Anh!"

Chử Dung Thời quay sang nhìn cậu, hỏi sao vậy.

Tề Niệm nhìn trộm Chử Thiên Hằng, phát hiện đối phương không trừng mắt với cậu nữa, cười hì hì: "Không có gì."

Chử Dung Thời sao mà không nhìn ra tâm tư nhỏ nhoi của một người nào đó chứ, nhưng lại giả vờ như không phát hiện ra.

Chỉ có Chử Thiên Hằng là lẩm bẩm, tên nhóc Tề Niệm này hư rồi, cái hư thì học nhanh lắm.



Hôm nay ngoài cô con gái út nhà họ Chử không về ra, những người khác đều đã đến đông đủ, Ninh Mẫn rất vui, đứa con cả cũng không có gì khiến bà phải lo lắng, con trai út lại ở bên cạnh, bà liền hỏi Chử Thiên Hằng.

Ninh Mẫn: "Tính tình con kém quá, mấy trợ lý mới làm được một tháng là chịu không nổi rồi, trợ lý trước lại nghỉ việc rồi, trợ lý bây giờ thế nào?"

Nói đến chuyện này, Chử Thiên Hằng phải thanh minh cho mình: "Mẹ, sao mẹ lại nói tính tình con kém chứ, là do trợ lý đợt trước không chuyên nghiệp, thường xuyên không nhớ được thói quen của con, thế là con lại tìm một trợ lý mới, làm việc tốt hơn, con thấy người này ít nhất có thể làm được một năm."

Ninh Mẫn nghe vậy thì cười, cố tình giả vờ không tin: "Thật không vậy, còn có người có thể nhớ được cái tật xấu này của con sao? Đùa à?"

Đương nhiên Chử Thiên Hằng biết mẹ đang cố tình trêu chọc anh, anh cũng không để ý, trực tiếp gửi cho Ninh Mẫn bản ghi chép mà trợ lý đã làm riêng cho anh: "Không tin con sao? Vậy mẹ xem đi."

"Ôi chao, đứa trẻ này thật nghiêm túc." Ninh Mẫn nheo mắt nhìn, một mảng dày đặc, nhìn đến hoa cả mắt: "Để mẹ xem nào, cô gái nhỏ này nghiêm túc quá nhỉ, mẹ xem nào, trên này còn có để tên nữa, ồ... tên là Lạc Điệp."

Chử Thiên Hằng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình, còn chưa kịp đắc ý, thì thấy Tề Niệm giống như một chú chuột hamster đang ăn cơm đột nhiên dừng lại.

Giây tiếp theo, anh chợt nghe thấy đối phương lẩm bẩm: [Lạc Điệp ư? Cái tên này nghe quen quá nhỉ.]