Chương 19

Nếu không, Hàn Tiến Kỳ cũng sẽ không cưới bà ta, sau khi hai người kết hôn, Hàn Kiệt được giao cho bảo mẫu chăm sóc, chỉ là không biết đã thuê bao nhiêu bảo mẫu, cuối cùng đều bị Hàn Kiệt đuổi đi.

Mẹ Hàn không còn cách nào khác, vì con trai, cuối cùng bà ta đã từ chức ở doanh nghiệp nhà nước, phải biết rằng khi đó bà sắp được thăng chức rồi, có thể nói là tương lai rộng mở.

Vì Hàn Kiệt, bà ta vẫn không chút do dự từ chức, trước khi từ chức, bà ta đã tìm cách đẩy chức vụ của Hàn Tiến Kỳ lên một bậc.

Đừng thấy mẹ Hàn đối xử với chuyện của con trai mình không biết nói lý lẽ, nhưng bà ta rất biết cách đối nhân xử thế, Hàn Tiến Kỳ có thể thuận lợi như vậy, cũng là nhờ vào mối quan hệ của bà ta.

Hơn nữa, sau khi từ chức, chăm sóc Hàn Kiệt cũng không phải là việc dễ dàng, Hàn Kiệt thực sự quá biết gây chuyện, hàng ngày bà ta không có cuộc sống của riêng mình, mệt hơn cả đi làm.

Trước đây bà ta vẫn luôn cam tâm tình nguyện với những gì mình bỏ ra, tuy nhiên, không ngờ rằng, hai kẻ được lợi này, một kẻ nɠɵạı ŧìиɧ phản bội, một kẻ phớt lờ những gì bà ta bỏ ra.

Mẹ Hàn có chút lạnh lòng, nhưng đây là con trai bà ta, sau khi suy sụp, bà ta vẫn quyết định tôn trọng nguyện vọng của nó, có lẽ Hàn Tiến Kỳ có thể cho nó cuộc sống mà nó muốn.

Không lâu sau, Hàn Kiệt đã đợi được Hàn Tiến Kỳ tức giận xông tới, cậu ta còn chưa kịp vui mừng gọi "bố", thì bàn tay to như quạt của đối phương đã tát vào mặt cậu ta.

Hàn Kiệt vốn đã bị chấn động não nhẹ, giờ thì bị đánh choáng váng luôn rồi.

Cậu ta nhìn Hàn Tiến Kỳ đang tức giận, vẻ mặt hoang mang.

Hàn Tiến Kỳ tức đến mức cả người run rẩy: "Thằng ngu nhà mày!"

Hàn Kiệt hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hàn Tiến Kỳ nói nốt: "Mày đã trưởng thành rồi, sau này tự lo cho mình đi! Đừng tìm tao nữa!"

Nói xong, ông ta không chút do dự quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Hàn Kiệt trong ánh mắt vừa thương hại vừa khinh thường của y tá, cậu ta không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cậu ta sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai.

--

Sau khi Tề Niệm thức dậy, cậu nhận được một tin không mấy tốt lành.

Ninh Mẫn nói rằng nghỉ hè cậu ở nhà một mình, sợ cậu buồn chán, vừa hay hôm nay Chử Thiên Hằng phải ra ngoài, để đối phương dẫn Tề Niệm đi cùng.

Tề Niệm rất muốn nói, để con ở nhà một mình đi, con không hề buồn chán tý nào!

Tuy nhiên, rõ ràng Ninh Mẫn đã quyết định rồi, Tề Niệm lại không biết nên từ chối thế nào, đành phải nhìn Chử Thiên Hằng với ánh mắt mong đợi.

Người anh hai này ghét cậu như vậy, hẳn là sẽ từ chối chứ?

Chử Thiên Hằng nhìn Tề Niệm, sao mà không đoán được tên này đang nghĩ gì chứ?

Ban đầu anh ấy định từ chối, nhưng bây giờ, anh ấy lại có chút không muốn để Tề Niệm toại nguyện.

Vì vậy, Chử Thiên Hằng đã thong thả nói trong ánh mắt mong đợi của Tề Niệm: "Được thôi, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em trai."

Nói xong, Chử Thiên Hằng cong môi cười tươi với Tề Niệm, nhưng Tề Niệm luôn cảm thấy đối phương không có ý tốt.

Tề Niệm: Phải làm sao bây giờ? Đột nhiên có chút nhớ anh trai cậu rồi.

*Tề Niệm chần chậm ăn xong, rồi chậm rãi đi theo Chử Thiên Hằng ra ngoài.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, ngoảnh đầu nhìn Ninh Mẫn với ánh mắt trông mong.

Dì ơi, cứu con với!

Nhưng tiếc thay Ninh Mẫn chỉ nhìn cậu với vẻ mặt an ủi, giống như có thể nhìn thấy tương lai anh em họ hòa thuận với nhau vậy.

Chử Thiên Hằng quay đầu nhìn chú ốc sên nhỏ có mái tóc xoăn bên cạnh, giọng nói dịu dàng đến không ngờ: "Em trai à, em không đi nhanh được sao?"

Tề Niệm giật nảy mình, cúi đầu bước những bước nhỏ theo chân Chử Thiên Hằng.

Chử Thiên Hằng lái một chiếc xe thể thao màu hồng chóe từ trong gara ra, nói với Tề Niệm: "Lên xe."

Tề Niệm còn chưa biết mình sắp phải trải qua chuyện gì, vội vàng ngồi vào ghế phụ.

Sau đó chiếc xe thể thao lao thẳng đi nhanh như bay, không bao lâu đã đến nơi.

Chử Thiên Hằng đỗ xe, nhìn Tề Niệm đang ôm lấy cột điện ven đường nôn thốc nôn tháo ra, tâm trạng có vẻ rất tốt nói: "Chậc chậc, đúng là vô dụng."

Vốn dĩ chứng sợ xã hội của Tề Niệm đã chịu không muốn nổi, lén lút giơ ngón giữa lên với bóng lưng Chử Thiên Hằng.

Nhưng bóng lưng đối phương như thể có mọc thêm mắt, đột nhiên quay đầu nhìn lại, Tề Niệm vội rụt ngón giữa lại, ngoan ngoãn đi theo sau Chử Thiên Hằng.

Nơi họ đến là một câu lạc bộ cao cấp, Chử Thiên Hằng là ngôi sao, sau khi vào liền tháo khẩu trang kính mắt ra, gương mặt nổi tiếng của anh vừa xuất hiện đã khiến những người bên cạnh tò mò đánh giá.

Chử Thiên Hằng ở trước mặt người rất ra dáng, thấy có người nhìn mình, anh còn đáp lại một nụ cười dịu dàng, khiến người nhìn anh mặt đỏ bừng bừng tim đập thình thịch.