Chương 2: Đem người về nhà

Lục Trình An cũng không ngờ, mình chỉ nói đùa một câu, thế nhưng lại thật sự có thể câu ra được một người như vậy.

Cũng không rõ người này làm cách nào mà trôi dạt được tới thôn Quảng Khê này. Người trong thôn tới xem náo nhiệt, thấy người không bị gì, cũng chỉ bàn tán một hồi rồi tản đi, không quá để tâm. Cũng không thể nói do bọn họ vô tình, mà chỉ là họ có lòng phòng bị với người bên ngoài thôn quá cao mà thôi.

Hồ Lễ xem náo nhiệt đủ, thấy người cũng tản đi hết liền tới vỗ vai Lục Trình An đùa giỡn: "Ông chủ Lục, không ngờ cậu lợi hại vậy, có thể câu được nhân ngư luôn. Cơ mà nhân ngư này hơi khác nhỉ!"

Lục Trình An có chút bất đắc dĩ: "Lễ ca, anh đừng trêu chọc tôi nữa."

"Ha ha, được rồi, không chọc cậu nữa. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, người này để bác sĩ lo là được."

Hồ Lễ nói xong liền rời đi, Lục Trình An nhìn người nằm trên giường bệnh, thấy cậu vì bị ngâm nước lâu mà khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không vì vậy mà làm giảm đi sự nam tính của mình. Hắn không khỏi cảm thán trong lòng, người này có vẻ bề ngoài thật tốt nha.

Nhìn cậu đang an ổn ngủ trên giường, lại nhìn bộ dạng ướt nhẹp của mình, Lục Trình An liền đứng dậy rời đi. Hắn cứ nghĩ việc này vậy là xong, nhưng không ngờ chiều tối hôm đó lại gặp cái người hồi trưa hắn đem về.

Khi ấy cậu một bộ dạng bị hoảng sợ quá độ, hốt ha hốt hả chạy vào trang trại của hắn trốn, còn bất cẩn té vào ao cá hắn đào. Sau khi lại được hắn vớt lên, cậu cứ trốn sau lưng hắn, nắm chặt áo của hắn không buông.

Nhìn bác sĩ và và thôn dân đuổi theo đang tranh nhau giải thích, Lục Trình An sau một lúc cũng nắm bắt được tình hình. Hoá ra cậu sau khi tỉnh lại, đối với ai cũng sợ hãi la hét, lại còn đánh người, sau đó bỏ chạy. Bọn họ nghi ngờ cậu có dấu hiệu của bệnh tâm thần.

Lại nhìn người đang trốn sau lưng mình, cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng lại nắm chặt áo mình không buông. Bất đắc dĩ, Lục Trình An liền đứng ra nhận cậu, để cậu ở lại trong trang trại của mình.

Sau khi người rời đi hết, hắn nhìn người đang im lặng lại có chút ngơ ngác kia. Bộ đồ cậu đang mặc là của trưởng thôn đưa, có chút nhỏ so với cậu, khi nãy té xuống nước không chú ý, giờ mới thấy quần áo vì bị ướt mà dính sát vào người cậu, làm lộ ra đường cong cơ thể. Hai cánh tay cơ bắp lực lưỡng, nhưng vòng eo lại nhỏ gọn thon thả. Nhìn xuống phía dưới một chút, lúc thay quần áo chắc do không kịp chuẩn bị qυầи ɭóŧ, nên không có mặc cho cậu. Lúc này quần đùi bị ướt, làm lộ rõ hình dáng của dươиɠ ѵậŧ, kích cỡ cũng không hề nhỏ chút nào.

Lục Trình An liếʍ môi, nhìn vào mắt cậu hỏi: "Cậu tên là gì?"

Cậu ngơ ngác một lúc, tựa như tự hỏi hắn đang nói gì, sau đó mới ngập ngừng nói: "Hạ... Hạ Đường Niên."