Chương 48

Bỗng nhiên Bách Nhiên muốn ngồi gần cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ như cô. Muốn tận hưởng gió lạnh, muốn ngắm sao, muốn cảm nhận sự yên lặng nhưng không cô đơn vào giờ phút này. Trái tim đang đập không ngừng của cậu dần bình tĩnh trở lại.

Cậu mở rèm cửa ra.

***

Đêm nay Kiều Nam Gia ngủ rất ngon.

Cuối tuần là cơ hội hiếm có để ngủ nướng. Cô dụi dụi mắt, xoay người cầm điện thoại nhìn giờ, lại phát hiện Weibo có hai tin nhắn mới.

Kiều Nam Gia xốc lại tinh thần ngay lập tức, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Cô nhanh chóng mở chúng ra.

Mộc Bạch Phiền gửi cho cô một bức ảnh. Bức ảnh chụp tuyết đầu mùa vào ban đêm. Trong trời đêm đen nhánh thì thành phố được phủ lên lớp tuyết trắng đẹp. Có lẽ là được chụp trên tầng cao nên màu xám bạc của tuyết trông vô cùng tươi đẹp lãng mạn.

Vào giây phút ấy, Kiều Nam Gia không rời nổi mắt, dường như muốn ghé sát vào để ngửi hương vị lạnh băng của tuyết.

[Mộc Bạch Phiền: Tuyết rơi]

Có lẽ là do ảo giác của cô nên chỉ với mấy chữ ngắn ngủi của cậu, cô có thể cảm nhận được cậu đang rất vui.

Câu nói ngắn gọn của cậu làm Kiều Nam Gia thất thần.

Sau đó cô lộ ra nụ cười thật tươi.

[Nam Gia Có Cá: Chào buổi sáng ]

Bách Nhiên chỉ là vô tình tham gia câu lạc bộ này thôi. Lúc đó là do tâm trạng cậu không tốt, muốn đổi chỗ để giải sầu, thấy người ta mời nên cậu mới đồng ý tham gia. Quy mô của câu lạc bộ này không lớn, nó cũng không được đầu tư quá nhiều, trình độ của các đồng đội của cậu cũng không được tính là xuất sắc.

Tám phần nhờ vào Bách Nhiên nên câu lạc bộ mới lọt được vào vòng chung kết.

Đương nhiên sau mấy màn thể hiện xuất sắc của Bách Nhiên, có người nghe danh mà tới đào người. Bách Nhiên đứng giữa lối đi, đeo khẩu trang đen, vô cảm nghe người kia nói điều kiện.

“Bên Mỹ có một ông chủ muốn đào cậu tới, ông trả cậu 500 vạn đô la cho một năm, nếu đổi thành nhân dân tệ thì đó là mấy ngàn vạn đấy. Cậu nghĩ kỹ lại xem, chỉ cần làm một hai năm thôi là cả đời này không lo ăn mặc rồi.”

Trong mắt đối phương, sau khi nghe thấy chữ “ngàn vạn”, một học sinh bình thường như cậu sẽ sốc.

Quả nhiên Bách Nhiên không động đậy.

Trong mắt người đi đào người đi thì đó chính là người chưa trải sự đời đang khϊếp sợ.

“Nếu cậu nghĩ kỹ thì chờ đến cuối tuần là có thể mua vé máy bay đến nước Mỹ, thẻ xanh cũng có…”

“Tôi nói tôi muốn đi bao giờ?” Giữa hành lang, giọng nói lạnh lùng của Bách Nhiên vang lên.

“… Hả?”

“Đừng chắn đường.”

Sáng nay Bách Nhiên dậy muộn nên cậu còn chưa kịp ăn cơm sáng, cả ngày cậu đều ở trong trạng thái vô cùng khó chịu. Nếu đối phương có thể hiểu được ý nghĩa của việc cậu ném tai nghe lên bàn sau khi kết thúc trận đấu thì chắc chắn sẽ không chọn thời điểm này vác mặt tới đây múa may trước mặt cậu.

Dù sao thì cậu cũng là một người không lễ phép, không được dạy dỗ cũng chẳng có sự kiên nhẫn.

“Cậu nghĩ tôi là người lừa đảo hả? Từ đã…”

Lời còn chưa nói xong thì bóng dáng Bách Nhiên đã biến mất ở chỗ rẽ. Nhìn đường đi, hẳn là cậu đang đi đến nhà ăn.

“……”

Không phải là điên rồi đó chứ?

Đi nhà ăn?!



Tập đoàn Bách thị.

Không có quá nhiều tòa nhà chọc trời đứng sừng sững ở Đồng Thành. Trên tầng cao nhất có một người đang đứng gần cửa sổ sát đất. Khuôn mặt ông nghiêm túc nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, chỉ để lại bóng dáng cao lớn phía sau.