Chương 47

Bách Nhiên từ chối tham gia liên hoan, trở về phòng mình.

Cậu rửa mặt sau đó nằm trên giường, cầm điện thoại lên lướt theo thói quen.

Chu Ngôn Quân gửi voice chat cho cậu, nói: “Hôm qua mày nói giữ mèo lại cho mày hả? Mày nghiêm túc ư?”

“……”

Bách Nhiên vô cảm gửi voice chat qua, giọng điệu hung dữ: “Không cần, mau tiễn nó đi đi.”

Chu Ngôn Quân trả lời tin nhắn cậu rất nhanh: “Oa, tao biết thằng nhóc thúi như mày không nghiêm túc mà! Hu hu hu!”

Gân xanh trên trán Bách Nhiên nhảy nhảy một chút.

Chu Ngôn Quân thấy tình hình không ổn thì lập tức rút lui: “Tao ngủ đây. Tạm biệt!”

Phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

Bách Nhiên cầm điện thoại lên, ánh mắt dừng lại ở Weibo một chút. Sau đó cậu lại ném điện thoại lên giường.

Trong cuộc sống của cậu chưa bao giờ thiếu những người như thế. Những người hoan hô cổ vũ cậu, nhiệt tình đối xử với cậu, tốn nhiều thời gian trên người cậu.

Nhưng Bách Nhiên chưa bao giờ lãng phí sức lực và suy nghĩ của mình trên người mấy người đó, dù là ai đi chăng nữa.

“Đinh!”

Thông báo có tin nhắn mới.

Bách Nhiên liếc xéo điện thoại một cái, không định cầm lên. Cậu cầm quyển sách trên đầu giường đọc tiếp.

“Đinh!”

“Đinh!”

Lại vài tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên. m thanh ồn ào khiến Bách Nhiên khó có thể tập trung được. Cậu khó chịu cầm điện thoại lên định tắt nguồn. Khi mở màn hình ra thì thấy có mười mấy tin nhắn từ Weibo.

“……”

Để lại đó trông cũng chướng mắt, Bách Nhiên thuận tay mở phần tin nhắn trong Weibo ra, thấy đối phương gửi cho mình rất nhiều bức ảnh.

Có phong cảnh, có đồ ăn ngon, còn có mấy con mèo nhỏ nữa.

Một bàn tay nhỏ xinh nhẹ nhàng vuốt mèo con. Cậu dừng mắt nhìn vào hình ảnh này.

[Nam Gia Có Cá: Hôm nay là cuối tuần, tớ xuống chăm sóc mèo con ở dưới tầng.]

[Nam Gia Có Cá: Hôm nay cậu rất bận hả? Cậu đang làm gì thế?]

[Nam Gia Có Cá: Hôm nay trời khá lạnh, có vài hạt mưa nữa. Không biết khi nào tuyết mới rơi, mong tuyết rơi sớm một chút.]



Từng tin nhắn hiện ra trước mắt cậu.

Bách Nhiên rũ mắt xuống. Tóc cậu xõa lung tung, vài sợi phủ trên trán cậu. Bách Nhiên mím môi. Cậu mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi ngồi khoanh chân trên giường. Lúc này trông cậu mới bớt đi vài phần lạnh nhạt, thờ ơ và lộ ra một chút dáng vẻ của thiếu niên.

Không hiểu sao lửa giận không tên từ tối qua đến giờ bị dập tắt đi một nửa.

Tin nhắn dài dằng dặc của đối phương dừng lại ở câu cuối cùng.

[Nam Gia Có Cá: Gần đây thời tiết chuyển lạnh. Có lẽ bạn cậu không có kinh nghiệm nuôi mèo lắm, cậu nhớ nhắc cậu ấy chú ý, không mèo con có thể bị cảm đó!]

Bách Nhiên ngồi yên tĩnh trong phòng một lúc, gõ nhẹ lên màn hình.

[Mộc Bạch Phiền: Ừ.]

Vài phút sau.

Bách Nhiên gửi tin nhắn cho Chu Ngôn Quân: “Giữ mèo lại, không được cho người khác.”

Chu Ngôn Quân nhắn tin trả lời rất nhanh, giọng nói thảm thiết của Chu Ngôn Quân vang đến tận chỗ cửa sổ ở phía xa: “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Hả???”

Không hiểu sao sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Chu Ngôn Quân, tâm trạng của Bách Nhiên tốt hơn rất nhiều.

Cậu cầm tai nghe lên mở nhạc nghe, mở từng bức ảnh “Nam Gia Có Cá” gửi cho mình. Trong mắt cô, cuộc sống vô cùng tươi đẹp, những bức ảnh Bách Nhiên vốn cảm thấy nhàm chán đều được cô ghi chú một câu ở dưới.

Đúng là nhàm chán thật. Nhưng sau khi được cô giải thích rồi ghi chú ở phía dưới thì nó lại thú vị hơn không ít.