Chương 43

“Không phải cậu không biết là việc chia lớp đầu lớp 12 cũng tham khảo kết quả thi cuối kỳ này chứ?”

“Hả?!”

“Hơn nữa tớ nghe phong thanh từ chỗ cô Trần là lượng bài tập nghỉ đông lần này sẽ được giao dựa trên kết quả thi cuối kỳ đó. Cậu mà không học, cuối kỳ thi trượt, chắc chắn cả kỳ nghỉ đông sẽ không thể ra ngoài được. Cậu nghĩ kỹ rồi sao?”

Kiều Nam Gia chậm rãi nói, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, đi vào lòng người nhưng Thư Ấu nghe được sự uy hϊếp trong đó.

Sau khi Thư Ấu cân nhắc lợi hại xong thì mồ hôi lạnh của cô nàng chảy ròng ròng. Tiếp đó cô nàng buông điện thoại xuống.

“Tớ học, tớ học được chưa?”

Phải công nhận tiết tự học buổi tối là khoảng thời gian thật tươi đẹp.

Trên đường về nhà, Thư Ấu vẫn luôn oán hận bài tập nhiều quá mà đau cả tay. Để an ủi Thư Ấu, Kiều Nam Gia mua cho cô bạn một cây ốc quế vị bạc hà, còn mình mua một cây kem vị dâu tây.

Hai bạn nữ đứng trong gió lạnh, đôi tay run run. vui vẻ ngồi ăn kem.

Thư Ấu sung sướиɠ, vừa liếʍ kem vừa run run nói: “Gia Gia, cậu tốt quá!”

Kiều Nam Gia: “Một cây kem ốc quế là mua chuộc được cậu rồi hả?”

“Nếu cậu có thể tới đội bóng rổ nữ chơi cùng tớ thì càng tốt hơn nữa!”

“Tưởng bở.”

Thư Ấu không cam lòng bĩu môi: “Cậu có biết không, tớ nghe nói học kỳ sau đội bóng rổ nam sẽ tuyển thêm mấy bạn nữ tham gia vào đội cổ vũ. Cậu thấy kỳ nghỉ đông này tớ đi học xoạc chân có được không?”

Kiều Nam Gia: “… Nếu sự nhiệt tình này của cậu mà đặt một phần lên học tập thôi thì tốt quá rồi!”

“Chán ghê, càng ngày cậu càng giống ba tớ rồi đấy!”

Hai người đang cười đùa trên đường thì một chiếc xe quay đầu trước mặt hai người. Kiều Nam Gia suýt đυ.ng vào chiếc xe đó.

Cô hô một tiếng, xin lỗi theo bản năng.

“Xin lỗi!”

“Aiza, là hai người các cậu hả?”

Đối diện các cô chính là Chu Ngôn Quân. Cậu mặc quần áo bình thường, trên mặt mang theo ý cười. Cậu nhìn kem ốc quế trong tay hai bạn nữ, mắt liếc nhìn nhanh ra xung quanh, sau đó cười: “Thời tiết này ăn kem ốc quế các cậu không sợ đau họng hả?”

Chu Ngôn Quân chính là một người vô cùng hòa đồng và thân thiện. Cậu khác với Bách Ngạn. Bách Ngạn dịu dàng, lịch sự nhưng cậu luôn khách sáo với người khác. Còn Chu Ngôn Quân đã kéo gần khoảng cách với người khác ngay từ khi mới làm quen với họ rồi, trong lời nói của cậu có sự thân thuộc như người bạn lâu năm.

Ánh mắt Thư Ấu sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi tối. Sao giờ này cậu còn chưa về?”

Chu Ngôn Quân gãi gãi đầu một xíu.

Hôm nay định mang mèo con đi cho người khác, nhưng tự dưng đội bóng rổ có việc nên cậu mất cả một buổi trưa. Lúc này dạ dày cậu trống trơn, vừa lúc đi ngang qua trường học nên cậu định đi đến chỗ nào gần đó ăn chút đồ lót dạ.

“Các cậu học cả buổi tối rồi, chắc hẳn cũng đói bụng đúng không? Nếu không thì chúng ta cùng nhau đi ăn khuya đi?”

“Không cần không cần!”

“Được, được chứ!”

Kiều Nam Gia đang xua tay cùng Thư Ấu điên cuồng gật đầu dừng lại một chút, bốn mắt nhìn nhau. Kiều Nam Gia nhìn thấy trong mắt Thư Ấu sự khát vọng và sự cầu xin.

Kiều Nam Gia: “… Nhưng bình thường giờ này tớ phải về nhà rồi.”

Chu Ngôn Quân vô cùng tự nhiên đưa ra ý kiến: “Nếu không cậu gọi điện báo với cô chú một tiếng. Xong tí nữa tớ đưa các cậu về nhà.”

“Không cần đâu, nhà tớ ở ngay đây, đi thêm mấy chục mét nữa là đến mà.”

“Thế cùng nhau đi ăn cái gì đi.” Đôi mắt đen nhánh của Chu Ngôn Quân nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia, “Tớ cứ cảm giác hình như cậu không thích tớ hay sao ấy. Bữa ăn này coi như là tớ xin lỗi cậu được không?”

Nhưng Kiều Nam Gia cũng có ghét gì cậu đâu.

Vừa nghe Chu Ngôn Quân nhiệt tình giới thiệu tới giới thiệu lui, vừa ngửi mùi đồ ăn từ bên đường truyền tới, Kiều Nam Gia cũng cảm thấy đói bụng.