Chương 42

Thành phố đang đắm mình trong trận mưa to, bên trên còn phủ một lớp sương mù dày, ánh sáng đèn đường mờ ảo, trông khá huyền bí.

Kiều Nam Gia chụp một tấm ảnh sau đó gửi cho “Mộc Bạch Phiền”.

Cùng lúc ấy.

Bách Nhiên nằm trên chiếc giường xa lạ mãi không ngủ được. Cậu gối đầu dưới tay nhìn lên trần nhà. Lúc này cậu nghe được tiếng thông báo từ điện thoại.

Bách Nhiên cầm điện thoại lên.

Là ảnh chụp “Nam Gia Có Cá” gửi cho cậu.

Trong hơi nước ẩm ướt lộ ra dáng vẻ mơ hồ của đường phố, mờ mờ không rõ. Cậu còn thấy rõ vệt lau hơi nước trên cửa kính. Càng nhìn càng giống dấu tích lưu lại sau khi đối phương dán mặt vào cửa sổ ngắm mưa.

“……”

Bách Nhiên khép mi mắt lại, trong đầu hồi tưởng tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Nó giống như một bài hát ru ngủ nhẹ nhàng phát bên tai cậu.

Bỗng nhiên cậu cảm nhận được cảm giác buồn ngủ đã lâu chưa thấy.

[Hôm nay nam thần không tới trường, nhớ cậu ấy quá!]

Kiều Nam Gia khẽ thở dài. Đột nhiên cô cảm thấy làm xong một bài thi cũng không vui vẻ đến vậy.

Nhưng cô lắc đầu thật mạnh ngay lập tức, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại. Nam thần là động lực học tập của cô, là ngọn đèn soi sáng cho cô, là trụ cột tinh thần để cô tiếp tục cố gắng. Làm sao cô có thể vì cậu ấy không tới trường mà khó chịu với bài tập được?

Kiều Nam Gia nhanh chóng mở đề vật lý ra làm.

Cô Trần ngồi trên bục giảng đang vừa trông học sinh giờ tự học, vừa chấm bài thi lộ ra ánh mắt vui mừng.

Quả nhiên là học sinh của mình! Dù cho gặp đề khó, cô bé cũng có thể lập tức điều chỉnh tâm trạng đi làm bài khác!

Các bạn học sinh khối 11 tham gia tiết tự học buổi tối ở phòng học số một.

Các bạn tham gia học tiết tự học buổi tối là tự nguyện, trường cũng không bắt buộc. Nhưng lên lớp 12 thì việc tham gia học tiết tự học buổi tối là bắt buộc. Trừ khi có tình huống bất khả kháng xảy ra, còn đâu tất cả học sinh đều phải học xong tiết tự học mới được về nhà.

Trường trung học phổ thông Nhất Trung cho phép học sinh mang điện thoại đến trường, trường cũng không có quá nhiều quy định nghiêm khắc về phương diện này. Sau giờ học trường cũng không ngăn cấm gì nhưng điểm đại học luôn đứng đầu ở tỉnh, vì vậy ngoài việc trường có nhiều giáo viên giàu kinh nghiệm thì còn nổi tiếng với thái độ học tập của học sinh rất tốt, bầu không khí học tập trong trường cũng sôi nổi.

Kể cả một học sinh cá biệt như Bách Nhiên, cậu muốn cúp học cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

“Mấy hôm nay Bách Nhiên không tới trường. Haizz đúng là, như vậy tớ chẳng muốn tới đội bóng rổ nữ chơi nữa đâu.”

Mấy ngày trước, do Thư Ấu điên cuồng chơi game bị ba mẹ mình bắt quả tang nên sau đó cô bị nhắc nhở, phê bình rất nhiều. Vì vậy Thư Ấu chỉ có thể ngoan ngoãn tham gia tiết tự học buổi tối, ngồi đó cho hết thời gian rồi đi về.

Kiều Nam Gia vô cùng tập trung làm bài tập, làm ngơ trước lời than thở của cô nàng.

Từ sau khi Bách Nhiên không tới tiết tự học buổi tối thì phòng học cũng vắng người hơn rất nhiều, Kiều Nam Gia cũng không cần phải lo lắng tới việc không chiếm được chỗ ngồi.

“Nè Nam Gia, cậu có nghe tớ nói không đấy?”

“Đây đây đây, tớ đang nghe đây.” Kiều Nam Gia vừa nói vừa làm bài điền từ, “Nếu không chơi bóng rổ thì tới đây làm bài tập với tớ đi.”

“… Cậu là ma quỷ hả?”

Thư Ấu căm giận. Một lúc sau cô nàng đành rút điện thoại ra: “Thôi tớ tiếp tục chơi game vậy.”

Kiều Nam Gia cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nói: “Nếu cậu muốn kỳ nghỉ đông lần này của mình vui vẻ hạnh phúc thì lo làm bài tập đi, còn hơn một tháng nữa thôi là thi cuối kỳ rồi.”

“Thi cuối kỳ thì làm sao? Cũng không phải là thi chia lại lớp. Học kỳ sau cố gắng bù cũng chưa muộn.”

Thư Ấu nói xong thì nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Kiều Nam Gia.