Chương 40

“Thế tớ thì sao, điểm như nào thế?”

“Có phiếu điểm của lớp rồi hả?”

Một đám học sinh ồn ào vui sướиɠ. Có người đứng trước cửa phòng học ho khan một tiếng. Nghe thấy tiếng ho mấy bạn học sinh sợ mất mật, vội vàng về chỗ mình cầm sách vở lên đọc đọc ghi ghi.

Cô Trần chắp tay sau lưng, biểu cảm nghiêm túc, cặp kính ánh lên sự sắc bén.

“Ngày thường thì các em có lo lắng gì đâu, xong kiểm tra thì bắt đầu hoảng hết cả lên. Chờ tí nữa lớp trưởng dán thành tích thì các em tự đến xem điểm mình như nào đi.”

Giọng nói cô rất lạnh lùng làm các bạn học sinh ngồi dưới lén run run trao đổi ánh mắt với nhau.

—— Xong rồi, như này là lần này điểm rất thấp đúng không?

“Sớm thế này mấy em ăn sáng chưa?” Cô Trần hỏi.

Cô Trần hỏi vậy làm các bạn học sinh ngớ người, tất cả cùng ngơ ngác ngước mắt lên nhìn cô, không ai dám mở miệng trả lời.

Cô Trần đang lạnh mặt đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa.

“Thầy chủ nhiệm lớp 11-5 thấy kết quả kiểm tra lớp mình rất tốt nên muốn tìm cô trao đổi kinh nghiệm. Thầy còn nói muốn mời các bạn lớp 11-3 ăn chút cháo bồi bổ dạ dày. Lớp trưởng, giúp cô đếm xem lớp mình có bao nhiêu bạn muốn ăn cháo. Chờ tí nữa đến giờ tự học thì các em đưa nhau đi ăn nha!”

Cả lớp lập tức yên tĩnh, sau đó sôi nổi hoan hô.

“Thích quá!”

Trong đầu Kiều Nam Gia hiện lên khuôn mặt nghiêm túc cùng ghê gớm của thầy chủ nhiệm lớp 11-5. Cô thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nhìn qua thầy ấy trông hung dữ thế mà lại vô cùng hào phóng.

Sau khi được cô Trần nói như vậy, mấy bạn học sinh lớp 11-3 gặp thầy chủ nhiệm lớp 11-5 đều nhiệt tình chào hỏi.

Mặt thầy chủ nhiệm lớp 11-5 càng đen.

***

Kiều Nam Gia xúc một thìa cháo Bát Bảo* lên ăn, nhân lúc đang rảnh cô lén lướt điện thoại.

*Cháo Bát Bảo:

Hôm nay cũng là một ngày “Mộc Bạch Phiền” không đăng gì lên Weibo.

Cô định gửi cho cậu ảnh ăn lẩu hôm qua, định ghi: “Lẩu ở quán này ăn rất ngon!” thì do dự một lát, sau đó xóa đi, gõ lại: “Chào buổi sáng bạn học Bách! Hôm nay mèo con như thế nào?”

Đến tận lúc tan học buổi chiều thì giao diện tin nhắn vẫn dừng lại ở câu hỏi thăm kia của cô.

Kiều Nam Gia không biết là lúc này chú mèo con kia sắp về với chủ cũ của nó.

Nhà họ Bách.

Chu Ngôn Quân ngồi xổm xuống vuốt nhẹ mèo con hai cái. Chỉ có mấy ngày thôi mà con mèo thối này quên luôn chủ nhân nó là ai. Thấy Chu Ngôn Quân đến nó chạy nhanh trốn ra phía sau Bách Nhiên, ra sức cọ cọ vào người Bách nhiên.

Chu Ngôn Quân cũng không quá yêu thích chó mèo của mình. Lúc trước nuôi con mèo này thì nó được dì giúp việc nhà cậu chăm sóc, cậu cũng chưa chăm nó bao giờ.

Nhưng làm cậu không ngờ đến chính là người luôn miệng nói chán ghét những thứ phiền phức, chán ghét mấy con vật nhỏ này như Bách Nhiên lại rất có tâm, chăm sóc chú mèo con này chu đáo.

Bách Nhiên nhướng mày, mặt vô cảm ôm mèo con vào lòng vuốt lông nó.

Chu Ngôn Quân không nhịn được cười thành tiếng.

“Nếu không tao tặng con mèo này cho mày nhé?”

“Mày nghĩ tao điên hay sao mà phí tiền nuôi một con mèo?” Giọng Bách Nhiên lạnh như băng.

Bách Nhiên muốn đến câu lạc bộ, tính tính thì cũng mất khoảng hai tuần.

Vừa lúc mẹ Chu Ngôn Quân đã trở lại công ty nên cậu trả mèo con về.

Chu Ngôn Quân nhún nhún vai: “Được rồi, thế để tao mang nó về. À đúng rồi, mày định khi nào đi?”

“Hôm nay lên máy bay.”

“Mẹ nó, lần nào cũng nói đi là đi luôn.” Chu Ngôn Quân không quan tâm lắm, cậu xua xua tay, “Người anh em, nhớ rõ còn bài thi cuối kỳ chờ mày đến viết tên đó. Đừng chơi bên ngoài lâu quá!”

Từ khi học lớp 6 Bách Nhiên đã bắt đầu chơi game.

Chu Ngôn Quân chỉ nhớ lúc đó ba mẹ Bách Nhiên mới vừa ly hôn, cả ngày cả đêm Bách Nhiên đều không về nhà. Cậu ấy thà ngồi ngủ trên ghế một đêm cũng không chịu nói với cha mẹ mình nhiều hơn một câu.