Chương 39

Bách Ngạn “Ừ” một tiếng.

“Chắc cuối tháng tớ phải đi thi một thời gian. Có lẽ phải đi hơn một tuần mới về.”

Cuối tháng Bách Ngạn sẽ đi thi!

Kiều Nam Gia yên lặng dựng lỗ tai lên nghe.

Chắc chắn về sau thiên tài như Bách Ngạn sẽ được làm học sinh trao đổi. Mà cô chỉ có thể liều mạng cố gắng mới có thể đuổi theo bước chân của nam thần.

Nghĩ nghĩ, Kiều Nam Gia không khỏi thở dài trong lòng.

Nhưng rất mau cô lại tự động viên bản thân. Lúc trước do Bách Ngạn tài giỏi nên cô mới có động lực để học tập.

Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng…

Đó chính là nhìn cậu mà tiếp tục cố gắng!

Nồi lẩu nóng hầm hập. Thịt bò cuốn, cá ba sa, dạ dày, các loại thịt viên, rau dưa, nấm, từng cái được thả vào trong nồi. Nước canh màu đỏ sôi trào, vô cùng thơm ngon. Cả lũ quên luôn cả việc thảo luận về tiết mục biểu diễn, ăn đến mồ hôi chảy đầy đầu.

Kiều Nam Gia cũng yên lặng gắp đồ ăn lấp đầy bụng nhỏ của mình.

Cơm nước xong mấy bạn lại gọi thêm vài đĩa trái cây. Một đám người ôm bụng no căng ngồi trên ghế, lúc này mới nhớ tới…

“Vừa rồi chúng mình nói đến đoạn nào rồi nhỉ?”



Ăn cơm xong Phí Nam định đi trả tiền thì mới phát hiện Bách Ngạn đã sớm mượn lý do đi toilet trả tiền xong rồi.

Mọi người ồn ào đòi trả tiền cho Bách Ngạn lại bị cậu cười từ chối.

“Trước lạ sau quen. Lần sau sẽ có cơ hội mời lại tớ mà, đến lúc đó tớ sẽ ăn không khách sáo đâu!”

Kiều Nam Gia không định chiếm tiện nghi cậu. Huống chi cô cũng không phải là thành viên của đội kịch nói. Tiếc là Thư Ấu không cho cô cơ hội, dứt khoát đồng ý rồi lôi kéo Kiều Nam Gia đi về.

Hai người đi xa rồi, Kiều Nam Gia nói: “Sao cậu lại cản tớ, tớ không trả tiền cho cậu ấy thì tớ thấy ngượng lắm.”

“Cậu đúng là một thẳng nữ được làm từ sắt thép.”

Thư Ấu giận sôi máu: “Mọi người đều nói là trước lạ sau quen, cậu không hiểu hả? Lần sau lại mời cậu ấy là được!”

Kiều Nam Gia: “Tớ vẫn thấy không hợp lý.”

Thư Ấu xua tay: “Thôi được rồi. Tớ không quan tâm cậu thấy thế nào, tớ thấy được là được. Tớ bảo dừng chuyện này ở đây, ok?”

Kiều Nam Gia: “……”

Thư Ấu hỏi: “Chiều cậu có định đi đâu không? Nếu không thì chúng mình đi chơi đi?”

Thư Ấu vừa hỏi như vậy Kiều Nam Gia đã nhanh chóng từ chối: “Thôi không được đâu, tớ còn phải về nhà.”

“Được, thế tớ đến nhà cậu chơi. Cô chú không ở nhà đúng không?”

Kiều Nam Gia: “……”

Cô đành chiều theo ý Thư Ấu.

Hai người tới nhà Kiều Nam Gia thì Thư Ấu lôi máy tính của cô ra, một hai lôi kéo cô cùng xem thi đấu.

Kiều Nam Gia xem ngơ ngơ ngác ngác.

Thư Ấu hưng phấn chỉ vào màn hình: “Cậu xem cậu xem, Nhiên thần giỏi thật sự á! Ngầu chết đi được!”

“Là cái kia hả?” Kiều Nam Gia chỉ vào vật không rõ màu xanh lam đang nhảy dựng trên màn hình, dùng biểu cảm nghiêm túc nói.

Thư Ấu: “… Người đó tên là Tiểu Ngư!”



Bên kia.

Hai bạn nam đang trên đường về nhà, Phí Nam vẫn còn đang nhung nhớ buổi họp mặt vừa rồi.

Sau khi qua đường, Phí Nam mới nói: “Tớ thấy bạn Kiều Nam Gia rất đáng yêu.”

Bách Ngạn nghe vậy thì ngẩn ra, đôi mắt cong cong một chút.

“Đúng vậy.”

Mỗi một thứ hai ai cũng đều phải trải qua thử thách sống còn chính là rời giường.

Các bạn lớp 11-3 ngồi trong lớp, có bạn thì uể oải nhìn quyển sách, có bạn thì sôi nổi thảo luận về kết quả trong bài kiểm tra vừa rồi.

“Gia Gia, nghe nói lần này điểm ngữ văn của cậu cao nhất khối đó.”

Kiều Nam Gia nghe vậy thì bất ngờ: “Thật hả? Có kết quả rồi á?”

Hôm đó thời gian cô làm bài khá ít, thời gian để kiểm tra lại bài một lần cũng không có. Cô còn nghĩ rằng lần này mình làm bài sẽ không phát huy như thường, không nghĩ tới mình còn làm tốt hơn mọi lần.

Nghe được hai chữ “kết quả”, một nhóm bạn bắt đầu chạy đi nghe ngóng.