Thư Ấu túm chặt tay áo Kiều Nam Gia, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Chúng mình mau vào thôi, tớ sắp chết đói rồi!”
Hôm nay là buổi tụ tập của thành phần nòng cốt của đội kịch nói để thảo luận về tiết mục biểu diễn tiệc tối Nguyên Đán sắp tới. Nói là thành phần nòng cốt tụ hội nhưng trưởng đội có việc không tới được, chỉ có phó trưởng đội là Bách Ngạn cùng Thư Ấu và một bạn nam, hai bạn nữ nữa. Tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Tất cả mọi người đều ở trong phòng hết rồi, Kiều Nam Gia là người cuối cùng vào trong, cô ngồi giữa Thư Ấu và Bách Ngạn.
Khác với các bạn xung quanh nhiệt tình và hướng ngoại, trông Kiều Nam Gia hơi im lặng và khách sáo, cô ngồi buồn buồn trong góc uống trà lúa mạch.
Thư Ấu biết tính cô. Nếu càng cố gắng nhắc đến tên cô trước mặt mọi người, muốn cô hòa mình vào bầu không khí của cả nhóm thì Kiều Nam Gia sẽ càng mất tự nhiên, thế nên cô ấy tìm lý do rời phòng.
Bách Ngạn ngồi bên trái Kiều Nam Gia. Cả quá trình cậu đều mỉm cười lắng nghe mọi người đưa ra ý kiến.
Quán tặng hoa quả sấy khô cùng bắp rang, Kiều Nam Gia ngồi yên tĩnh uống trà, không dám duỗi tay cầm mấy hạt lên ăn. Lúc này có một bàn tay bên cạnh đưa đồ đến trước mặt cô, nhân lúc mọi người đang nói chuyện sôi nổi thì nhỏ giọng nói: “Cậu ăn đi.”
Là Bách Ngạn. Cậu thấy Kiều Nam Gia đang ngại nên cố ý quan tâm tới cô.
Cậu là một người dịu dàng như vậy, rất hiểu lòng người. Cậu luôn giữ thái độ thân thiết và không quá mức khi đối xử với người khác, làm đối phương thoải mái như tắm mình trong gió xuân.
Kiều Nam Gia vội cảm ơn cậu.
Cô há miệng ăn bắp rang. Không biết có phải do qua tay nam thần hay không mà bắp rang này vừa giòn lại vừa ngọt, làm người ta cảm thấy hạnh phúc.
Giống như là một giấc mơ… Một giấc mơ…
Trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng vui vẻ bốc từng viên từng viên lên ăn, vừa ngơ ngác vừa hoảng hốt.
Nên lúc có bạn gọi tên cô cô không kịp lấy lại tinh thần, chậm chạp “A” một tiếng.
“Kiều Nam Gia?”
“Ha ha ha cậu đúng là đồ tham ăn, ăn bắp rang xong ngơ người luôn. Cười chết tớ rồi!”
Quan hệ giữa các bạn trong đội kịch rất tốt nên khi trêu đùa nhau, họ không hề giữ ý.
Phí Nam mang biểu cảm buồn cười nói: “Cậu đúng là con sâu học, làm chuyện gì cũng vô cùng tập trung. Nè Bách Ngạn, cậu nói gì đi chứ?”
Thư Ấu cười ngả nghiêng, không nhúng tay vào ngồi xem mấy bạn mình diễn.
Bách Ngạn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Cậu chậm rãi nói về tầm quan trọng của sự tập trung với việc học. Cậu nói ra hàng loạt lý do làm đám bạn xung quanh trợn mắt há mồm.
“Thôi, dừng dừng.” Thư Ấu vội vàng xua tay bảo cậu dừng lại, “Hôm nay tới đây không phải để nghe cậu giảng bài. Cậu nhìn cậu xem, một ngày ngoài học thì là học, đến cả trò chơi cậu cũng không biết chơi.”
Bách Ngạn mỉm cười.
Triệu Tử Viện trêu cô: “Cậu chơi với Gia Gia lâu như vậy rồi mà vẫn chưa học được bí quyết để thành sâu học hả?”
“Học thì đúng là học được đấy.” Thư Ấu kể chuyện, “Trực giác lúc chơi game ngày càng chuẩn hơn!”
Cô nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười vui vẻ.
Bách Ngạn cười tủm tỉm nhìn Thư Ấu: “Tớ nhớ Thư Ấu chơi game rất giỏi!”
“Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Tớ còn thua xa mấy tuyển thủ chuyên nghiệp.” Thư Ấu vội vàng xua tay. Nhưng nhắc tới đề tài mà Thư Ấu cảm thấy hứng thú, cô nàng lại lải nhải, “Nhưng bọn họ cũng không lớn tuổi hơn chúng mình bao nhiêu đâu, khó tin nhỉ?”
Triệu Tử Viện nói: “Thế họ học kiểu gì?”
Thư Ấu sửng sốt một chút, buồn rầu gãi gãi đầu: “Nếu tớ chơi giỏi như họ thì tớ chẳng học hành gì nữa đâu!”
Mấy người còn lại cười ngả nghiêng, cảm thấy cô nàng nói chuyện rất hài hước.
“À mà có phải Bách Ngạn định tham gia cuộc thi toán học không?” Phí Nam gõ gõ trán, “Nếu tớ nhớ không nhầm là tháng này đúng không?”