Trần Đình Phong ảo não vỗ đầu: “Nơi này không có giám sát, cũng không biết tên khốn hành hạ động vật sống ở tầng mấy nữa.”
Lục Kiến Thanh cũng có chút khó xử, ngay lúc cô định hỏi Thích Yến xem có cách nào khác không, thì chiếc túi trong tay bỗng nhiên động đậy.
"Em làm sao vậy?" Cô cúi đầu nhìn, thấy Lượng Lượng lay túi như muốn nhảy ra ngoài, cô vội ngồi xổm xuống rồi đặt túi xuống đất.
Lượng Lượng bò ra khỏi túi, mũi nhỏ dí sát mặt đất để đánh hơi, bốn chân chạy về một hướng, chạy thêm vài bước thì dừng lại, quay đầu sủa vài tiếng với đám người Lục Kiến Thanh, như ra hiệu bảo bọn họ đi theo.
“Đi theo đi,” Thích Yến cụp mắt xuống, nhìn cái đuôi của chú chó săn màu vàng đang gục trên mặt đất, “Nó biết rõ mình muốn đi đâu.”
Lục Kiến Thanh chớp mắt, vội vàng đi theo.
Bước chân của Lượng Lượng trở nên chậm lại khi gần đến một tầng nào đó, cuối cùng nó dừng lại trước cửa cầu thang, không dám đến gần cánh cửa đang đóng.
Nó hoảng sợ xoay tròn tại chỗ, khi Lục Kiến Thanh bước lên bậc thang cuối cùng, nó đã vội vàng chạy đến, dùng bốn chân ôm chặt cẳng chân của cô, như thể chỉ có điều này mới làm nó cảm thấy an tâm.
Lục Kiến Thanh ôm nó vào lòng, vì sợ hãi mà lông trên người chú chó lớn dựng đứng hết lên, run rẩy trong lòng cô.
"Không sao đâu, Lượng Lượng," Lục Kiến Thanh đau lòng vuốt ve bộ lông trên cơ thể nó và liên tục thì thầm, "Bây giờ em đã được an toàn rồi."
"Sẽ không còn ai làm tổn thương em nữa."
"Em đã đưa bọn chị đến gặp kẻ xấu, em chính là chú chó tốt nhất trên thế giới."
Thích Yến cụp mắt lặng lẽ nhìn cô nói chuyện với chú chó lớn, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Chú chó săn lông vàng nhìn cô với đôi mắt ngập nước, nó ngừng run rẩy và sủa với cô hai tiếng.
Sau khi Lượng Lượng dần dần bình tĩnh lại, Lục Kiến Thanh đặt nó trở lại mặt đất, để nó ở cùng một chỗ với đám quỷ học sinh.
Cô ngước mắt nhìn về phía cánh cửa mà vừa rồi Lượng Lượng thậm chí còn không dám nhìn.
Cánh cửa bên trong đã khá cũ, trên tay nắm cửa có một lớp rỉ sét, không biết chữ “Phúc” vẫn được dán trên cửa từ năm nào, nay đã phai màu và tróc ra thành từng mảng.
Nhưng nhìn chung, cánh cửa này không khác gì so với những cánh cửa mà cô đã nhìn thấy trên đường đi đến đây.
Thật khó để tưởng tượng rằng bên trong lại có một tên khốn đội lốt người, có thể làm ra những chuyện điên rồ như vậy với động vật.
Một con quỷ xung phong nhận việc: “Để tôi vào trước xem tình hình thế nào.”
Nói xong, anh ta tự động bay qua cánh cửa gỗ rồi nhanh chóng quay trở lại với vẻ mặt đầy tức giận.
"Tôi nhổ vào!" Con quỷ bắt đầu chửi rủa: "Người sống trong đó căn bản không phải là người! Các cậu không thấy đâu, trong nhà hắn còn có một căn phòng nhỏ bị khóa lại, bên trong có mùi thối đến mức tôi suýt nữa thì nôn mửa! Có một đám chó con mèo con héo rũ bị nhốt bên trong một cái l*иg nhỏ, chúng còn sống nhưng trông rất tàn tạ, bên cạnh còn có một cái bàn, trên đó treo đầy dao và mỏ hàn đã đổi màu rồi, tên này muốn làm gì chứ…”
Anh ta còn chưa nói hết, đám quỷ theo sau đã bắt đầu nổ tung, bọn họ đều xắn tay áo lên định xông vào xử lý thật tốt tên khốn này.
Lục Kiến Thanh đứng giữa một đám quỷ đang giận dữ, nhưng ngược lại với chúng, cô lạnh lùng và bình tĩnh, bắt lấy con quỷ đầu tiên bay vào nhà rồi hỏi: “Lúc anh ở trong phòng thì có nhìn thấy chủ nhân của căn nhà này đang ở nhà không?”
Nam quỷ ngơ ngác gật đầu.
Lục Kiến Thanh hiểu rõ, cô sải bước về phía trước, giơ tay lên gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang vọng trong hành lang.
"Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa." Tiếng bước chân loẹt xoẹt tiến lại gần, người đàn ông trong nhà nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cửa, khi thấy người đến chỉ là một cô gái nhỏ, anh ta liền mở ra một khe nhỏ, "Ai vậy? Có việc gì à?"
“Mở cửa ra,” Lục Kiến Thanh đứng ngoài cửa, cô cũng lười kiếm cớ với loại người này, cô nắm lấy khung cửa, thản nhiên tìm cớ: “Tôi đang đi kiểm tra đồng hồ nước.”
"Cô có bệnh à!" Bắt gặp ánh mắt của cô gái trẻ ngoài cửa, người đàn ông không rõ vì sao lại phát run lên, như thể đôi mắt trong trẻo ấy đã nhìn thấu tất cả những chuyện mà hắn ta từng làm, khiến hắn theo bản năng muốn đóng cửa lại, "Đi nhanh đi nhanh."
Thật tiếc là hắn đã không đạt được điều mình mong muốn.
Bàn tay của Lục Kiến Thanh rất đẹp, đầu ngón tay có màu hồng nhạt khỏe mạnh, khi đặt lên khung cửa gỗ thô ráp, thì càng nổi bật lên những ngón tay trắng nõn và thon dài, nhìn thế nào cũng thấy giống như không có sức.
Nhưng chính bàn tay này đã khiến người đàn ông không thể đóng cửa thành công dù đã cố gắng hết sức.
Cô gái ngoài cửa trông rất thoải mái và tự nhiên, thậm chí đến mày cũng không thèm cau một cái, điều này hoàn toàn trái ngược với người đàn ông đang nhe răng nghiến lợi phía bên trong.