Chương 17: Nghe theo anh hết

Nói chuyện một lúc, vài vị phu nhân theo chồng rời đi, ánh mắt của Lục phu nhân quét qua một lượt đám đông, vừa đi về phía trước vài bước đã nghe thấy phía sau có tiếng nói cố ý đè thấp truyền tới.

“Tần Trăn Trăn này cũng hay thật, nói tới nói lui cũng chỉ nhắc tới hai người con trai, thế đứa con trai thứ hai mà bọn họ vừa tìm về thì sao?”

“Chuyện này mà cô không hiểu à? Đứa con trai thứ hai là một tên ăn mày, đổi thành tôi, tôi cũng không muốn nhắc tới nó ở bên ngoài, mất mặt chết đi được.”

Bàn tay cầm ly rượu của Tần Trăn Trăn khẽ siết chặt. Bà ta hít một hơi thật sâu, khôi phục lại phong thái phu nhân hào môn, nụ cười trên mặt không đổi, đi về phía người chồng đang nói chuyện với người nhà họ Phó.

Một tiếng sau, yến hội kết thúc, đám đông tản đi. Lục Hồng Duy ôm lấy vai vợ, thấp giọng nói: “Hôm nay Phó Minh nói với anh muốn lập hôn ước cho con cái hai nhà. Anh nghĩ một chút, thấy cũng tốt, em thấy sao?”

Tần Trăn Trăn nhất thời chưa phản ứng lại được: “Con trai nhà Phó Minh đó không phải đợt trước mới khiến một cô gái lớn bụng à?”

Lục Hồng Duy có ngoại hình anh tuấn, các đường nét càng trở nên sắc nét hơn dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt mang màu sắc thâm trầm, ông ta thấp giọng giải thích: “Không phải người đó, là Phó Vân Triều.”

Tần Trăn Trăn bỗng ngẩng đầu lên.

Lục Hồng Duy giả vờ không nhận ra biến hoá đột ngột của vợ, chỉ tiếp tục trình bày suy nghĩ của mình: “Phó Minh nói đứa trẻ Vân Triều đó là một người may mắn, nằm trên giường ba năm vẫn có thể tỉnh lại được, tuy rằng hiện giờ sức khỏe vẫn không tốt cho lắm, nhưng tính tình dịu dàng, là một đứa trẻ tốt biết thương yêu người khác.”

Phó Vân Triều là cháu của Phó Minh, tuy rằng hiện giờ nhà họ Phó do Phó Minh làm chủ, nhưng mấy năm về trước, sản nghiệp nhà họ Phó lại không có chút can hệ gì với Phó Minh. Nhà họ Phó lớn như vậy ở đời của Phó Minh có ba anh em, Phó Minh là anh cả, Phó Kỳ tức cha của Phó Vân Triều là anh hai. Sau khi lão gia tử qua đời, nhà họ Phó luôn tôn trọng thực lực luôn do Phó Kỳ tiếp quản. Cho tới ba năm về trước, Phó Vân Triều không hiểu sao chìm vào hôn mê, vợ của Phó Kỳ qua đời do tai nạn xe, mà người con cả được bồi dưỡng trở thành người thừa kế của Phó Kỳ cũng rơi xuống vách đá mất tích.

Đều thuộc cùng một vòng tròn, Tần Trăn Trăn trong lòng biết rõ bí mật của nhà họ Phó, càng hiểu rõ nguyên nhân thật sự chuyện của phu nhân Phó Kỳ và con trai cả.Tranh chấp hào môn gây ra một đống lộn xộn, nhà họ Phó tuyệt đối không phải gia tộc đầu tiên, cũng không phải cuối cùng. Nhưng dựa theo quan hệ của Phó Vân Triều và Phó Minh…Phó Vân Triều căn bản không phải một đối tượng liên hôn phù hợp.

Ngón tay được bảo dưỡng vô cùng tốt mảnh khảnh như ngọc, Tần Trăn Trăn nắm chặt chiếc đầm đắt tiền, cuối cùng hỏi: “Anh muốn để ai đi?”

Lục Hồng Duy nhìn chằm chằm bà ta, giọng bình tĩnh nói: “Anh cả không thích hợp, Lịch Lịch tuổi còn nhỏ.”

Tần Trăn Trăn khựng lại vài giây, trái tim vẫn luôn bị một bàn tay vô hình bóp chặt bỗng như được buông ra, bà ta nói: “Đúng thế.”

Bóng dáng hai người biến mất trong màn đêm, lúc cúi người ngồi vào trong xe, xung quanh dường như vẫn còn tàn dư lại giọng nói trầm thấp của người phụ nữ: “Đứa trẻ Lục Dư đó và Lịch Lịch vẫn luôn không hợp nhau, để một đứa đi cũng tốt…anh làm chủ là được, em nghe theo anh hết.”