Trong văn phòng khoa nội quyền uy nhất của bệnh viện đệ nhất Lạc Thành, Lạc Tê chán nản mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, chẳng được bao lâu, Chử Quân Trạch thần sắc nghiêm túc cầm báo cáo kiểm tra đẩy của bước vào.
Lạc Tê buông di động xuống, ngồi nghiêm chỉnh giống như một học sinh ngoan -- bỏ qua khuôn mặt biểu cảm không đứng đắn thì đúng như vậy.
Chử Quân Trạch đem báo cáo đặt lên bàn, nhìn lượt qua Lạc Tê: "Đã từ chức chưa?"
"Chưa." Lạc Tê khóe miêng mangv theo ý cười: "Lão bản áp bức ta!"
Chử Quân Trạch hừ một tiếng, Có chút hận rèn sắt không thành mà trừng mắt nhìn anh một cái: "Cậu mà muốn từ chức thì ai có thể ngăn cản được."
Lạc Tê không tỏ ý kiến gì, Chử Quân Trạch quét mắt nhìn anh: "Trong khoảng thời gian này cảm giác cơ thể thế nào?"
Lạc Tê thành thật trả lời: "Mệt, thỉnh thoảng đầu sẽ choáng váng, ngày hôm qua khi ngồi xổm xuống một lát đứng lên đi thì cảm giác tim đập nhanh."
"Lạc Tê. chúng mình làm bạn nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không gạt cậu." Chử Quân Trạch chỉ vào báo cáo nghiêm mặt nói: "Tuy rằng lúc trước đã giải phẫu nhưng vấn đề trái tim cậu là trời sinh, không phải một hai cuộc giải phẫu là có thể giải quyết được, chính cậu không chú ý thì không ai giúp được cậu."
Lời này Lạc Tê đã nghe nhiều đến tai đóng kén rồi, nửa người dựa lên bàn thái độ đứng đắn: "Tớ hiện giờ mỗi ngày đều đi ngủ sớm dậy sớm, ăn ít chia thành nhiều bữa hoàn toàn dựa theo cuộc sống về hưu để làm việc và nghỉ ngơi."
Chử Quân Trạch đứng lên giúp Lạc Tê rót một cốc nước: "Cũng may Tô Mạch nghe lời cậu, cũng không cần cậu quá bận tâm."
Anh nhìn thoán qua thời gian, đỡ cạnh bàn chậm dãi đứng lên: "Hiện tại ngoài Tô Mạch, tớ còn mang thêm Cố Tinh Dã."
Chử Quân Trạch đôi mắt sắc bén sau cặp kính mạ vàng bắn về phía anh: "Cố Tinh Dã"
Tuy Chử Quân Trạch cả ngày đắm chìm trong phòng phẫu thuật cùng các bác sĩ chuyên nghiệp cũng đối vóiw ba chữ này không có gì xa lạ: "Cố Tinh Dã cùng Lục Yến Thần từ lâu đã thường xuyên quậy cùng nhau, đám phú nhị đại kia đều không phải đèn cạn dầu."
Lạc Tê buồn rầu mà ho khan hai tiếng, đúng thật là không bớt lo, vừa mới thay đổi người đại diện đã lập tức kéo hành lý dọn đến nhà mình ở.
"Tôi đi trước đây, bên kia còn một yến tiệc cần tham dự." Lạc Tê xua tay lộ ra nụ cười inh đẹp: "Bác sĩ Chử yên tâm, tớ sẽ bảo trọng tốt thân thể."
Chử Quân Trạch không yên tâm mà nhìn chằm chằm bóng lưng anh: "Có gì không thoải mái nhất định phải lập tức đến đây ngay."
Tại phòng yến hội ở tầng nào đó của khách sạn Tinh Hồ, khách khứa đang tốp năm tốp ba tụ tập cạnh nhau thấp giòng trò chuyện, đem nay Cố Nam Sơn là vai chính còn chưa lộ, mọi người đều từ xa đánh giá Cố tinh Dã đang có khuôn mặt lạnh lùng chần chờ không dám tiến đến.
Những người tham gia yến tiệc đều là các lão tổng có số tuổi cơ bản đều từ 40 trở lên, nhìn thấy Cố Tinh Dã cũng đều ngượng ngùng trên mặt không biết nói sao.
Hắn tư thái tùy ý đứng ở trong góc, tay trái cắm trong túi quần tây trang, tay phải đang cầm một một cái ly chân cao, ngoại trừ Cố Tinh Dã thì đứng bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi.
"Tình huống là như thế nào?Sao cậu lại dọn đến nhà Lạc Tê?" Lục Yến Thần hạ giọng: "Lúc trước không phải hắn ta không đồng ý dẫn dắt cậu sao, hiện giờ lại phát hiện ra cậu tốt sao?"
Kỳ Duệ nhấp một ngụm rượi, không đứng đắn mà trợn trắng mắt: "Tôi nói Cố thiếu gia chứ, cậu cũng quá không có chí khí, hắn muốn mang cậu liền đáp ứng."
"Không, đó là tôi chủ động yêu cầu." Cố Tinh Dã rũ mắt uống một ngụm ngữ khí nhàn nhạt.
Kỳ Duệ cùng Lục Yến Thần liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sựu kinh ngạc.
Năm đó Lạc Tê cự tuyệt dẫn dắt Cố Tinh Dã chuyện này có hai người họ số ít biết được, khi đó Cố Tinh trầm lặng, buồn rầu mà hút hai điếu thuốc, gặt tàn trong tay đạt lên lan can của khách sạn. Lúc ấy ba người bọn họ mới có 20 tuổi, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa chịu qua ủy khuất Kỳ Duệ căm giận bất bình, thậm chí có ý muốn thông qua quan hệ gia đình mà làm Lạc Tê biến mất khỏi giới giải trí.