Chương 4.2: Tình trạng bệnh

Tuy thời gian ba năm đủ để cho một người ăn chơi trác táng trở nên trưởng thành, nhưng Cố Tinh Dã tính tình luôn cường thế, hơn nữa hắn đích xác là tư bản, Lục Yến Thần cùng Kỳ Duệ quen biết hắn lâu như vậy cũng chưa thấy hắn cúi đầu trước bất kỳ ai.

Kỳ Duệ sau vài giây kinh ngạc, hiểu rõ: "Nói đi, cậu định trả thù hắn như thế nào? Nếu không để anh em giúp cậu đưa ra chủ ý? Phương diện này tôi rất thành thạo."

"Không cần." Cố Tinh Dã ánh mắt thường xuyên lướt nhìn về phía cửa ra vào, nhìn giống như đang đợi người nào đó.

"Vậy cậu vì cái gì?"

Cố Tinh Dã: "Tôi chỉ nghĩ chứng minh cho anh ta rằng lúc trước không chọn tôi là một quyết định sai lầm."

Lục Yến Thần không giống tính trung nhị của Kỳ Duệ, nhìn theo phương hướng của hắn xem thì thấy ở cửa khách khứa qua lại không thấy người hắn đợi là ai.

Cậu ta vỗ bả vai Cố Tinh Dã, không hứng thú mà trêu trọc: "Không thể tưởng tượng được Cố thiếu gia đây lại có ý muốn chứng minh bản thân."

Đột nhiên, hội trường vừa mới còn tĩnh trở lên ồn ào, Cố Nam Sơn từ cầu thang tầng hai chậm rãi đi xuống,bên cạnh là Sở Mai đang nở nụ cười, Sở Mai một tay khoác lên tay Cố Nam Sơn một tay dắt một đứa trẻ bốn năm tuổi. Cậu bé mặc tây trang khuôn mặt phấn nộm, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước.

Cố Nam Sơn xuất hiện, khách quý ở hội trường không hẹn mà cùng nhau nghênh đón.

"Ba cậu đến, cậu không đi qua đó sao?" Lục Yến Thần dùng vai huỵch nhẹ vào vai Cố Tinh Dã.

Cố Tinh Dã nhìn thoáng qua phía bên kia rồi rất nhanh liền rời mắt đi, hừ nhẹ một cái không nói gì xem như đó là câu trả lời.

Người đàn ông gần 50 tuổi cùng mọi người ở yến tiệc ăn mặc có chút khác nhau, Cố Nam Sơn mặc một bộ trang phục hưu nhàn, lời nói cử chỉ lộ phong độ bất phàm. Người hướng về ông ta không thiếu, Cố Nam Sơn khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén ở tại yến tiệc đảo một vòng, cuối cùng dừng ở Cố Tinh Dã trên người.

Cố gia tìa sản vô cùng lớn, Cố Nam Sơn lại là người đặt toàn bộ thời gian sự nghiệp, từ nhỏ Cố Tinh Dã thấy ba mình số lần có thể đến trên đầu ngón tay. Tình cảm cha con không sâu nặng, khi Cố Tinh Dã lên năm tuổi mẹ tự sát vì bệnh trầm cảm, ở lễ tang Cố Nam Sơn còn khóc thảm thiết hơn so với con trai nhưng mà chưa được nửa năm liền cưới người vợ trẻ xinh đẹp là Sở Mai vào cửa.

Bắt đầu từ năm tuổi Cố Tinh Dã không còn gia đình, ở lại nhà cũ Cố gia được bảo mẫu và tài xế chăm sóc.

Cố Nam Sơn ánh mắt tồn tại quá cường hãn, Cố Tinh Dã khẽ nâng cằm, ánh mắt không né tránh mà đón nhận tầm nhìn. Đó cùng Cố Nam Sơn không có khác biệt, ánh mắt sắc bén như con báo đang săn mồi không mang theo chút tình cảm nào.

Thẳng đến khi khách khứa bên cạnh ông ta tản bớt cũng không thấy Cố Tinh Dã có ý muốn đi lại đây, Cố Nam Sơn tích lũy một trân lửa giận trong lòng chủ động đi đến chỗ Cố Tinh Dã.Hai cha con chỉ cần đứng bên cạnh nhau liền tư thái giương cung bạt kiếm.

Lục Yến Thần cùng Kỳ Duệ thức thời mà đều kính rượi Cố Nam Sơn rồi vội vàng rút lui.

"Một câu chúc cũng không biết nói sao?" Cố Nam Sơn nằng nề hừ lạnh: "Anh chính là lăn lộn như vậy ở giới giải trí?""

Cố Tinh Dã lười mở miệng, nâng bước muốn đi liền bị Cố Nam Sơn ngăn lại.

"Một tiếng ba cũng không gọi, ngươi không phải con hát sao? Một tuồng kịch cũng không diễn ra tới!?"

Cố Tinh Dã rốt cuộc cũng đem ánh mắt lần nữa dừng trên mặt Cố Nam Sơn. Hắn hơi nhăn mày có vẻ rất không kiên nhẫn, đồng tử đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Cố Nam Sơn. Rõ ràng là con của mình mà khi nhìn vào đôi mắt không tự chủ mà trong lòng phát lạnh.