Chương 15: Uống thuốc

Bên cạnh khách sạn có một phim trường đang quay phim, chắc là quay đêm, ánh đèn chiếu sáng quá lớn khiến căn phòng trên tâng cao của khách sạn cũng bị chiếu tới.

Lạc Tê vốn tưởng rằng Cố Tinh Dã đang nói đùa nhưng khi cúi đầu xuống thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn.

Anh nhịn không được mà ngồi cười gần nửa phút, nhìn nét mặt sắp tưc giận của Cố Tinh Dã thì cuối cùng cũng ngừng cười.

“Nhưng hiện giờ tôi vẫn đang dẫn dắt Tô Mạch.” Lạc Tê âm thanh ôn hòa kiên nhẫn: “Tô Mạch hiện tại còn đang ở đoàn phim, phỏng chừng Tề tổng còn chưa thông báo cho cậu ấy về việc đổi người đại diện.”

Cố Tinh Dã nhíu mày muốn mở miệng, Lạc Tê lại nói thêm: “Hơn nữa, Tô Mạch khác cậu, cậu ta hiện giờ còn đang trên đà đi lên, các phương diện so với cậu kém hơn chút, nếu sự việc đổi người đại diện truyền ra chỉ sợ đối với cậu ta có ảnh hưởng không tốt.”

Cố Tinh Dã trầm mặc một chút, trong lòng tuy vẫn còn rất bất mãn, nhưng miễn cưỡng hiểu được và tiếp thu đạo lý, giọng điệ vẫn bướng bỉnh: “Vậy chủ yếu là anh muốn mang tôi.”

Lạc Tê nhịn không được cười lên tiếng: “Tôi như thế nào không biết, Cố Tinh Dã lại có một mặt như thế này.”

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cố Tinh Dã sắc mặt nhất thời đỏ bừng, Lạc Tê cười mấy tiếng, giống như đang đối mặt với một đứa trẻ: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi hứa.”

Vẻ mặt Cố Tinh Dã trở nên thoải mái hơn rõ rệt.

“Vậy nên, có thể thả tôi đi được không?” Lạc Tê chớp chớp mắt: “Cố bạn nhỏ.”

Cố Tinh Dã đứng lên, lại khôi phục kiệt ngạo bình thường khó thuần bộ dáng: “Không được, Vương Lâm đêm nay uống nhiều như vậy, cùng ông ấy một phòng anh ngủ không tốt, mau đi tắm rửa đi.”

Lạc Tê không có biện pháp đành lấy quần áo ngủ từ valy ra, tiến vào phòng tắm để tắm rửa.

Trong phòng tắm thực nhanh truyền đến âm thanh của tiếng nước, Cố Tinh Dã đứng ở tại chỗ không có động, xuất thần mà nhìn chằm chằm phòng tắm.

Lạc Tê là một người đối với cảm xúc của người khó vô cùng mẫn cảm, đêm nay hắn không vui Lạc Tê có thể nhìn ra được.

Nhưng dù có cam tâm tình nguyện mà bị chính mình kéo về phòng, dùng âm thanh nhẹ nhàng mà hống hắn vui vẻ cũng không chịu nói mối quan hệ của anh với Thẩm Hạo Bạch là như thế nào.

Cố Tinh Dã ánh mắt trầm xuống, hít sâu một hơi, áp chế bực bội dâng lên trong lòng, móc di động ra gọi cho Tề Hạng Minh.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận, bên kia đầu dây Tề Hạng Minh thực yên tĩnh, chắc hắn đang ở nhà: "Alo, Tinh Dã."

"Tề tổng, trước kia Lạc Tê có dẫn dắt một nghệ sĩ tên Thẩm Hạo Bạch sao?"

Thẩm Hạo Bạch hiện giờ trong giới giải trí đã hỗn loạn đến chẳng ra sao, theo lý thì Tề Hạng Minh là cấp bậc lão tổng hẳn chưa nghe thấy tên này.

Nhưng ba chữ này giống như một thần bí chốt mở làm Tề Hạng Minh trầm mặc vài giây.

"Lạc Tê nói cho cậu." Tề Hạng Minh hỏi lại.

Cố Tinh Dã trả lời: "Không có."

"Hẳn là không có, Lạc Tê sau khi tốt nghiệp trực tiếp Chanh Quang, cậu ta mang ai hẳn tôi sẽ biết rõ ràng."

Câu trả lời của hắn đã nằm trong dự tính của Cố Tinh Dã, Cố Tinh Dã cũng không chọc thủng lời nói dối của Tề Hạng Minh: "Được, tôi đã biết, cảm ơn Tế tổng.

Tề Hạng Minh hỏi tượng trưng hai câu xem trong khoảng thời gian này hai người thế nào, lúc này mới cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tề Hạng Minh dựa lưng vào chỗ tựa sô pha, nặng nề thở dài, mệt mỏi xoa thái dương.

Tô Mạch bưng một ly cà phê nóng đi tới, đặt lên trước mặt bàn chỗ Tề Hạng Minh, âm thanh khiêm tốn: “Tề tiên sinh, uống ly cà phê.”

Tề Hạng Minh mở mắt ra, cũng không thèm nhìn Tô Mạch mà nhấp một ngụm cà phê, ngón tay vuốt ve thành cốc: “Lần sau không có việc gì đừng gọi tôi lại đây nữa.”

Hắn âm thanh thực lạnh nhạt, Tô Mạch rũ mắt, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Chính là sau buổi tối hôm đó, tôi đã rất lâu chưa gặp được ngài.”

“Tôi đã nói rồi, đêm đó hai chúng ta đều uống quá nhiều.” Tề Hạng Minh nhìn về phía Tô Mạch, Tô Mạch xinh đẹp ngũ quan dưới ánh đèn càng tạo thêm nét mê hoặc: “Tô Mạch, coi như hôm đó không có chuyện gì xảy ra đi.”

Tô Mạch ngồi xổm xuống bên chân Tề Hạng Minh, nghe vậy kinh ngạc lắc đầu, đôi mắt đã đỏ lên từ lúc nào: “Nhưng tôi không chịu được, Tề tổng, tôi thích ngài rất nhiều năm rồi, tôi...”

“Bang”

Tề Hạng Minh đem ly đặt xuống bàn, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Mạch.

“Tô Mạch, cậu quá không hiểu quy củ rồi.”

Tề Hạng Minh nói xong liền cầm lấy áo khoác tây trang đang đặt chỗ tay vịn ghế sô pha lên xoay người đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Mạch, hắn thất hồn lạc phách mà ngồi trên mặt đất bên cạnh ghế sô pha, cảm giác tầm mắt đang dần mơ hồ.

*************

Tiếng nước trong phòng tắm nhanh chóng dừng lại, không lâu sau, Lạc Tê mở cửa bước ra ngoài.

Mặc dù Cố Tinh Dã trước đây đã sống ở nhà Lạc Tê, nhưng nhà anh là kết cấu tứ hợp viện nên Cố Tinh Dã chưa bao giờ thấy Lạc Tê mặc quần áo ngủ.

Lạc tê mặc bộ đồ ngủ dài tay kẻ sọc màu xám nhạt, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, làn da ửng hồng vì hơi nước.

Người vốn đã khô ráo sạch sẽ giờ đây càng trở nên nhỏ bé hơn.

“Sao chưa lau khô tóc đã đi ra rồi.” Cố Tinh Dã buông di động đi qua.

Lạc Tê không chút để ý vẫy vẫy đầu, đi đến vali quần áo của bản thân: “Chờ một chút liền làm.”

Do dự một chút Lạc Tê vẫn căng da đầu lấy hộp thuốc trong suốt từ vali ra, đưa lưng về phía Cố Tinh Dã, lục lọi đổ mấy viên con nhộng đầu màu sắc vào lòng bàn tay.

Phòng khách cũng chỉ lớn như vậy, Cố Tinh Dã đứng phía sau Lạc Tê tự nhiên có thể nhìn rõ động tác của anh.

Nhìn Lạc Tê không thay đổi sắc mặt uống một ngụm nước đem toàn bộ thuốc trong tay uống vào, Cố Tinh Dã cảm giác chỗ thuốc đó đang mắc kẹt trong cổ hắn, nửa vời, làm thế nào cũng không nuốt xuống được.

Ngay cả người không quen biết Lạc Tê nhìn qua cũng có thể thấy sức khỏe của anh rất kém, anh nhìn quá mảnh khảnh, làn da trắng bệch không khỏe mạnh.

Vốn nghĩ rằng thân thể anh chỉ suy yếu, không ngờ rằng Lạc Tê lại uống nhiều thuốc như vậy.

Cố Tinh Dã chìm trong duy tư, Lạc Tê cảm thấy khá áy náy, vốn anh cũng không muốn uống thuốc trước mặt Cố Tinh Dã, nhưng Chu Quân Trạch ngày nhắc nhở anh uống thuốc đúng giờ.

“Ừm,..” Lạc Tê khô cằn mở miệng, trong lòng suy nghĩ xem mình giải thích là uống vitamin thì Cố Tinh Dã sẽ tin tưởng mấy phần: “Thật ra,...”

“Anh sao lại uống nhiều loại thuốc thế.” Cố Tinh Dã bất mãn đi tới nhìn Lạc Tê: “Từ mai bắt đầu cùng tôi tập thể hình.”

Lạc Tê đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn thuận theo mà “ừ” một tiếng, trong lòng cũng biết tiểu tử này không truy hỏi anh rốt cuộc bị bệnh gì là đang quan tâm đến cảm xuóc của mình.

“Lại đây sấy tóc.” Cố Tinh Dã ném xuống một câu, xoay người đi về phía phòng tắm.

Lạc Tê nhìn bóng dáng cao lớn của hắn không khỏi mỉn cười, đặt cốc nước xuống liền đi theo hắn.