Chương 14: Gạt tôi

Lạc Tê mắc bệnh tim bẩm sinh, tuy đã phẫu thuật nhưng vẫn phải dùng thuốc lâu dài.

Thân là người đại diện anh cần tham gia các buổi xã giao là chuyện thường ngày, lúc mới dẫn dắt Tô Mạch anh thường dẫn hắn tham gia các buổi tiệc rượu, nghệ sĩ thường phải giữ gìn hình tượng của chính mình nên không thể uống quá nhiều rượu bên ngoài.

Chính mình đi theo để chắn rượu giúp nghệ sĩ, đó là trách nhiệm của người đại diện.

Đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt chắn rượu giúp minh. Lạc Tê tuy không nói gì nhưng nhìn sườn mặt Cố Tinh Dã không tiếng động mà nở nụ cười.

Cố Tinh Dã dứt khoát uống rượu, Lưu Nhan vội vàng che giấu đi kinh ngạc đang hiện trên mặt, kéo Lục Vãn Ngưng đi.

Thấy hai người đi rồi, Cố Tinh Dã lại lần nữa ngồi xuống, giống như không có việc gì mà ăn đồ ăn Lạc Tê gắp cho.

Bữa tiệc liên hoan tối nay đã diễn ra được một nửa Thẩm Hạo Bạch mới khoan thai đến muộn.

Hắn hôm nay thật phận thật xấu hổ, Vương Lâm vốn dĩ không định mời hắn nhưng các diễn viên chính trong đoàn đều tới, không mời hắn thì lại càng xấu hổ.

Vương Lâm cố gắng nâng mí mắt lên để nhận diện người trước mặt, phải mất mấy giây mới có thể nhìn thấy được.

"Xin lỗi Vương đạo, tôi mới về phòng thay quần áo, không nghĩ tới sẽ có việc làm trì hoãn."

Vương Lâm thản nhiên xua tay: "Không có việc gì, cậu tới là tốt rồi."

Thẩm Hạo Bạch cúi đầu mỉn cười: "Tôi kính Vương đạo một ly."

Bàn tròn trong nhà hành chỉ có thể ngồi mười người, Thẩm Hạo Bạch đứng phía sau bên cạnh Vương Lâm, cánh tay duỗi ra giữa ghế của Vương Lâm và Lạc Tê.

Vương Lâm loạng choạng cầm ly đứng dậy, uống hơi nhiều, khi đứng lên trọng tâm không ổn định hơi lảo đảo một chút.

Thẩm Hạo Bạch không biết là cố ý hay vô tình vươn tay đỡ Vương Lâm, ép mình vào tư thế eo duỗi về mặt Lạc Tê.

Tư thế này thật sự vô lễ, Lạc Tê nhíu mày đứng lên.

Cố Tinh Dã bên cạnh cũng theo sát mà đứng lên. Lạc Tê còn chưa kịp phản ứng Cố Tinh Dã đã kéo anh về phía mình.

Thẩm Hạo Bạch quay người lại vừa lúc nhìn thấy một màn này, Cố Tinh Dã đứng trước mặt bảo vệ Lạc Tê, vẻ mặt hung ác nhìn hắn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý." Thẩm Hạo Bạch lại đổ cho chính mình một ly rượu: "Lạc Tê, ly này tôi kính anh."

Cố Tinh Dã nhịn không được đưa tay đẩy Thẩm Hạo Bạch ra: "Lạc Tê không uống rượu, anh muốn uống tôi có thể bồi anh."

Thẩm Hạo Bạch tỏ vẻ thực kinh ngạc nhướng mày: "Không uống rượu? A, tối hôm qua chúng ta nói chuyện ở lầu hai giống như không nghe anh nói qua."

Lạc Tê bị Cố Tinh Dã kéo, trong mũi thoáng mùi rượu cùng nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền qua lớp áo mỏng tới khiến Lạc Tê tự nhiên cảm thấy an tâm.

Nhưng sự yên tâm này lập tức biến mất khi nghe thấy lời nói của Thẩm Hạo Bạch, Lạc Tê trong lòng căng thẳng, vội ngẩng đầu nhìn sắc mặt Cố Tinh Dã.

Cố Tinh Dã quai hàm căng chặt, hắn nghiến răng nghiến lợi mới kiềm chế mà không kéo Lạc Tê từ trong vòng tay mình để hỏi chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hạo Bạch đã tính toán lời nói từ lâu, tự nhiên hắn sẽ không buông tha bất k biểu cảm nào trên khuôn mặt Cố Tinh Dã.

Hắn thấy được Cố Tinh Dã đang đè nén tức giận, tâm tình rất tốt: "Đã như thế thì quên đi, thân thể vẫn quan trọng nhất."

Lạc Tê cảm thấy áy náy không dám ngẩng đầu lên, Thẩm Hạo Bạch hài lòng rời đi.

Cho đến cuối bữa tiệc, Cố Tinh Dã cũng không nói chuyện với Lạc Tê.

Sói con có thể chăm sóc người dù sao vẫn là sói, Lạc Tê không dám gắp đồ ăn cho Cố Tinh Dã nữa, cứ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn không có mấy rau xanh trước mặt.

Buổi sáng mai cảnh quay không nhiều, ở hiện trường chỉ có Vương Lâm là uống say khướt. Thời gian không còn sớm phó đạo diễn đứng dậy thanh toán, mọi người ồn ào mà rời đi.

Cố Tinh Dã đứng lên không để ý Lạc Tê bên cạnh mà cùng mọi người rời đi.

Nhà hàng tổ chức bữa tiệc ở phía dưới khách sạn, Cố Tinh Dã cao, đôi chân thon dài đã nhanh chóng bỏ lại Lạc Tê ở phía sau.

Thang máy đến, Vương Lâm say rượu đứng mũi chịu sào lôi kéo Cố Tinh Dã đi vào, quay lại vẫy tay với Lạc Tê: "Bạn cùng phòng mau tiến vào, chúng ta cùng nhau về phòng."

Lạc Tê mím môi một chút rồi cùng theo vào thang máy.

Đến lầu tám, trợ lý đạo diễn liền đỡ Vương Lâm nhưng ông đẩy hắn ra: "Không, tôi không uống nhiều lắm, để Lạc Tê cùng tôi trở về là được."

Vương Lâm nắm lấy cổ áo Lạc Tê, vừa nói vừa đứng hình chữ S bước ra khỏi thang máy, bám sát vào người Lạc Tê.

Đêm nay rõ ràng là cùng uống một loại rượu mà trên người Vương Lâm mùi đậm hơn trên người Cố Tinh Dã.

Trước khi cửa thang máy đóng lại Cố Tinh Dã đã chen ra, theo sau hại người họ.

Vương Lâm chậm rì rì mà lấy thẻ phòng ra, thoáng thấy có một bóng người to lớn đang đứng sau lưng mình, rượu trong người gần như bay đi một nửa.

"Cậu tới khi nào?" Vương Lâm nghi hoặc thong thả chớp mắt: "Không đúng, sao cậu lại tới đây."

Cố Tinh Dã giọng nói trầm trầm, mang theo cường thế đè ép tới.

"Lạc Tê tối nay anh cùng tôi lên lầu ngủ đi."

Lạc Tê vô thức liếc nhìn Vương Lâm đang bên cạnh, Cố Tinh Dã nhíu mày, không kiên nhẫn vươn tay kéo cổ tay Lạc Tê dẫn hắn về phòng.

"Không phải, chuyện gì xảy ra, cậu kéo Lạc Tê cùng lên phòng làm gì?" Vương Lâm dựa vào cửa hét lớn.

Cố Tinh Dã đi thẳng đến valy hành lý của Lạc Tê: "Không để anh dưới mắt, liền không biết anh cùng ai gặp."

Lạc Tê đứng một bên không trả lời, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Lạc Tê lần này không tính ở lại quá lâu, liền chỉ mang theo một vali nhỏ, Cố Tinh Dã bắt đầu dọn dẹp đồ gọn lại, xách vali kéo theo Lạc Tê ra khỏi cửa.

Phòng của Cố Tinh Dã ở tầng 10, gần thang máy, hắn lấy thẻ phòng mở cửa sau đó nghiêng người nhường chỗ: "Vào trước."

Giọng điệu vẫn hung dữ.

Lạc Tê thức thời đi vào phòng.

Đây là một căn phòng chữ T, bên ngoài là một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, hoàn cảnh so với dưới lầu tốt hơn rất nhiều.

Cố Tinh Dã đem vali của Lạc Tê đặt bên cạnh ghế sofa dựa vào bên cạnh vali của hắn, Lạc Tê đi phía trước không phòng bị mà bị nắm lấy cổ tay.

Cố Tinh Dã cao hơn nhiều so với Lạc Tê sức lực cũng lớn, Lạc Tê lập tức bị kéo ngồi xuống ghế sofa.

Cố Tinh Dã nửa ngồi xôm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen bóng toàn là hình bóng Lạc Tê.

"Gạt tôi?" Cố Tinh Dã hỏi

Trong mắt người ngoài Cố Tinh Dã không ai bì nổi, giờ lại như một chú cún to xác, đôi mắt loé lên cảm xúc không rõ.

"Anh chỉ có thể làm người đại diện của tôi." Cố Tinh Dã âm thanh khàn khàn nói: "Lạc Tê, tôi mặc kệ anh đã từng là người đại diện của ai, từ nay trở đi, anh chỉ có thể dẫn dắt một mình tôi."