Chương 12.1: Bị thương

“Tinh Dã, Vãn Ngưng, tôi vừa mới nói nhớ kĩ chưa?”

Vương Lâm không yên tâm mà xác nhận lại lần nữa: “Ngàn vạn lần phải nhớ rõ động tác, nhày từ tầng 3 xuống không phải giỡn chơi được.”

Cố Tinh dã vẫn bộ dáng không để ý, thần sắc thoải mái mà gật đầu. Mà đứng bên cạnh hắn Lục Vãn Ngưng lại vô cùng khẩn trương.

Cô từ trước nay diễn đều là vai tiểu thư khuê các, đây vẫn là lần đầu tiên khiêu chiến với vai diễn này, nguy hiểm lại cao như vậy.

Lục Vãn Ngưng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua “Hiện trường hỏa hoạn” đã được bố trí xong, đôi tay để bên người không kiềm chế được run nhè nhẹ.

“Action!”

Sau khi Vương Lâm hô một tiếng hiện trường lập tức ánh lửa ngập trời, một nhân viên phòng cháy đứng dưới tòa nhà đã bị thiêu đến thay đổi hình dạng rống to: “Trần đội vọt vào rồi! Mau! Mau chuẩn bị nệm bơm hơi!”

Không bao lâu sau, Trần Lỗi thân ảnh liền xuất hiện ở của sổ tầng 3 trong ngực ôm một người con gái đang hôn mê.

“Trần đội! Mau nhảy!” Một đội viên gân cổ lên kêu.

Trong đám cháy sợ nhất là khói bụi và các đồ có thể gây cháy nổ, hơn nữa Hứa Âu đã ngất rồi, Trần Lỗi không dám trì hoãn đem Hứa Âu buộc vào người, cắn chặt răng nhảy từ tầng 3 xuống.

Động tác này đã được trải qua vô số lần cac huấn luyện viên cân nhắc, vì hiệu quả chân thực nên dây thép sử dụng loại mỏng nhất cho nên trong quá trình nhảy sẽ không chịu bất kỳ lực kéo nào từ dây thép, chỉ đảm rơi xuống nháy mắt sẽ không bị thương.

Tuy răng Lục Vãn Ngưng không nặng nhưng Cố Tinh Dã phải ôm cô nhảy từ tầng 3 xuống cũng khiêu chiến thể lực của hắn.

Lúc Cố Tinh Dã từ cửa sổ lầu 3 nhảy xuống sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Lục Vãn Ngưng vốn đã khẩn trương theo bản năng cuộn tròn người lại, Cố Tinh dã một tay đem cô bảo vệ, trong không trung tư thế biến hóa làm hai người lập tức rơi xuống nệm bơm hơi.

Tất cả mọi người nhìn ra được tư thế rơi xuống không thích hợp, Vương Lâm đột nhiên đứng lên chiếc ghế kéo trên mặt đất một tiếng chói tai, chạy nhanh về bên kia .

Lạc Tê sắc mặt tái nhợt, theo sát chạy tới.

Lục Vãn Ngưng bị dọa choáng váng, vội từ trong ngực Cố Tinh Dã đứng lên, nước mắt nháy mắt liền rớt ra: “Thực xin lỗi Tinh Dã, không sao chứ?”

Cố Tinh Dã nhíu mày che cổ tay phải, đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy Lạc Tê sắc mặt tái nhợt vọt đến bên cạnh mình, “bùm” một tiếng trực tiếp quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm cổ tay bị Cố Tinh Dã che, thanh âm run sợ: “Bị thương?”

Lạc Tê đưa tay về phía Cố Tinh Dã lại vì không biết vết thương có nặng không mà không dám chạm vào, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, như lâm dai địch ma nhìn chằm chằm cánh tay Cố Tinh Dã, vừa lo lắng vừa bất lực.

Bộ dáng này được Cố Tinh Dã thu hết trong mắt làm lòng có tinh dã mềm nhũn, trong lòng có cảm giác thoả mãn chưa từng có.

"Không sao, chính là bị đau một chút." Cố Tinh Dã đưa cổ tay đến trước mặt Lạc Tê.

Lúc này Lạc Tê mới dám nhẹ nhàng nâng tay hắn.

Cổ tay có chút sưng chắc cần xoa bóp một chút, Lâm Hoa Hoa chạy nhanh cầm lấy một lọ Vân Nam Bạch Dược đưa cho Lạc Tê.

Lạc Tê vừa vươn tay thì Lục Vãn Ngưng đã tiếp nhận thuốc vẻ mặt áy náy ngồi xuống bên cạnh Cố Tinh Dã: "Tinh Dã, xin lỗi anh, đều tại tôi..."

"Không có việc gì." Cố Tinh Dã trong thoả mãn khi được Lạc Tê quan tâm nên giọng điệu cũng không gay gắt nghe giống như đang an ủi Lục Vãn Ngưng.

Lục Vãn Ngưng đôi mắt đỏ lên: "Tôi giúp anh xoa thuốc."

Tuy trong lòng cảm thấy Lạc Tê bôi thuốc cho mình thì tốt, nhưng nhiều người như vậy cự tuyệt thì lại có vẻ keo kiệt.

Lạc Tê mín môi buông tay đang nâng cổ tay Cố Tinh Dã, Lục Vãn Ngưng đem thuốc bôi vào chỗ bị thương cuối cùng còn làm trò trước mặt mọi người cúi xuống thổi chỗ vết thương.

Thấy Cố Tinh Dã không có việc gì mọi người nhẹ nhàng thở ra, không khí nhẹ nhàng hơn, thấy một màn như vậy một số người gan loén còn nói mấy lời trêu đùa. Lục Vãn Ngưng mặt càng đỏ dời mắt không dám nhìn Cố Tinh Dã.