Lầu hai của khách sạn có một tiệm cà phê nhỏ, lúc này trong tiệm không có ai bởi vậy hành lang cũng chỉ để lại một ngọn đèn tối tăm.
Trống vắng hành lang chỉ có tiếng bước chân của Lạc Tê.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phác họa hình dáng của một người đàn ông.
Lạc Tê ngừng ở vị trí cách xa hắn mấy mét.
Thẩm Hạo Bạch lập tức xoay người lại, cho dù ánh đèn lờ mờ Lạc Tê vẫn có thể nhìn thấy quang mang trong mắt hắn.
“Không nghĩ anh còn dám đến gặp tôi.”
Thẩm Hạo Bạch nói xong thì nhìn về Lạc Tê đang đứng phía sau hắn, cười: “Anh đêm nay đến đây Cố Tinh Dã có biết không.”
Lạc Tê âm thạnh thực lạnh: “Người đại diện cần thời khắc nắm giữ hướng đi của nghệ sĩ đó là chức trách, nghệ sĩ không cần biết hành tung của người đại diện.”
Anh nâng đôi mắt thanh lãnh nhìn về phía Thẩm Hạo Bạch: “Rốt cuộc bị nghệ sĩ biết hành tung là việc rất nguy hiểm, không phải sao?”
Thẩm Hạo Bạch sắc mặt biến đổi, trầm mặc chớp mắt một cái: “Năm đó nếu không phải anh trước ...”
“Thẩm Hạo Bạch , hôm nay tôi đến đây để chính là muốn nói với anh, đêm đó ở Vạn Giang đều không có cái gì phát sinh, anh không cần cho rằng bắt được nhược điểm gì của tôi, đừng mang chuyện này ra uy hϊếp.”
Lạc Tê nói: “Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Nghe xong Lạc Tê nói, Thẩm Hạo Bạch tiến về phía trước hai bước, thanh âm có chút trầm: “Uy hϊếp? Chỉ như vậy mấy chữ liền không chịu nổi? Tôi đây bị chậm trễ một năm liền tính như thế nào?”
“Đủ rồi!” Lạc Tê nhíu mày trực tiếp mở miệng đánh gãy lời nói của Thẩm Hạo Bạch.
Hắn chiều cao cùng Thẩm Hạo Bạch không khác biết lắm, chỉ là dáng người mảnh khảnh hơn một ít, nhìn thẳng Thẩm Hạo Bạch đáy mắt mang theo phẫn nộ.
Ngày thường anh rất ít khi tức giận một khi đã giận thì luôn làm người sinh ra tâm sợ hãi.
Lạc Tê nói xong cũng không xoay đầu mà quay người rời đi.
Đột nhiên Thẩm Hạo Bạch nghĩ tới khuôn mặt bất mãn của Cố Tinh Dã ở phim trường hôm nay. Cho đến khi hắn ta nhìn thấy bóng dáng Lạc Tê ngày càng xa cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ hành lang mới tự giễu mà cười.
“Lạc Tê, tôi sẽ không cứ như vậy bỏ qua đâu.”
Sáng sớm này hôm sau, Cố Tinh Dã thu thập xong đi xuống dưới nhà ăn khách sạn để ăn bữa sáng, người của đoàn làm phim đã xuống không ít nhưng mà lại không thấy Lạc Tê
Cố Tinh Dã nhíu mày, thấy Vương Lâm đang ngồi một góc, tùy tiện bưng ly cà phê mà đi qua.