Lạc Tê chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tinh Dã: “Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Anh âm thanh thực nhẹ, lông mi dài dưới ánh đèn thủy tinh trong yến hội chứa đầy sự cuốn hút. Tựa như lông chim nhẹ vuốt vào lòng hắn.
Cố Tinh Dã nhìn khuôn mặt không huyết sắc của Lạc Tê vài giây rồi rời đi, cúi đầu nhìn Cố Văn Văn: “Lần sau không được chạy loạn như vậy.”
Cố Văn Văn tay nhơ nắm lại ngoan ngoãn, sợ hãi “Vâng” một tiếng.
“Hung dữ a!” Lạc Tê khẽ cười một tiếng, nhìn Cố Tinh Dã nói.
Sở Mai kéo váy dạ hội vội vàng chạy tới, ngồi xuống khẩn trương xem xét Cố Văn Văn: “Bảo bảo có sao không? Có bị thương không?”
Cố Văn Văn ngoan ngoãn nở nụ cười: “Không có, vị ca ca này giúp đỡ.”
Tuy rằng nhìn không thấy nhưng âm thanh thực trẻ tuổi, hơn nữa nghe anh cùng ca ca mình quan hệ cũng không tệ, cho nên Văn Văn suy đoán người này cũng còn trẻ.
Cố Nam Sơn theo sát Sở Mai mà chạy tới, dừng bước chân đánh giá Lạc Tê.
Tuy rằng người này ăn mặc không theo thời thượng nhưng Lạc Tê cùng Cố Nam Sơn hoàn toàn khác nhau, phóng tầm mắt nhìn toàn hội trường chỉ có Cố Tinh Dã cùng Lục Kỳ Yến, Kỳ Duệ là xấp xỉ tuổi nhau. Mà hai người kia đều cùng người nhà tham dự. Tuổi trẻ lại có thể được Cố gia mời chỉ có một người là Lạc Tê.
“Cố tổng” thấy Cố Nam Sơn luôn nhìn chính mình, Lạc Tê chủ động chào hỏi: “Thực vinh hạnh khi được mời tham dự yến tiệc sinh nhật của ngài.”
Cố Nam Sơn thuận tay cầm lấy một ly rượi trong tay người phục vụ đưa cho Lạc Tê: “Cảm ơn, Nghe nói cậu hiện tại là người đại diện của Tinh Dã.”
Lạc Tê không tiếng động mà cùng Cố Tinh Dã nhìn nhau một cái, Cố Tinh Dã nhẹ nhàng đối với anh lắc đầu.
Cố Tinh Dã đổi người đại diện chưa có công bố với bên ngoài, Cố Nam Sơn lại ngay sau khi Lạc Tê quyết định dẫn dắt Cố Tinh Dã một ngày đã biết được. Đủ thấy bản lĩnh lớn.
“Vâng, Tinh Dã hiện tại danh khí ngày càng lớn, đổi nhân viên công tác bên người là bình thường.” Lạc Tê cười trả lời.
Cố Nam Sơn trên mặt mang theo không rõ ý cười, chủ động chạm ly với Lạc Tê: “Tinh Dã tính tình lớn, có chút nóng nảy, làm cậu lo lắng.”
Lạc Tê tươi cười khéo léo nói: “Cố tổng sai lại nói vậy, trong công ty người muốn mang Tinh Dã rất nhiều.”
Cố Nam Sơn uống một ngụm rượi, ý vị: “tôi không hiểu giới giải trí, hôm nào có cơ hội Cố mỗ sẽ lãnh giáo.”
Lạc Tê khiêm tốn nói: “Cố Tổng khách sáo.”
Cố Nam Sơn nhìn thoáng qua Cố Tinh Dã đang đứng bên cạnh Lạc Tê trầm mặc vài giây, lại treo lên nụ cười cùng Sở Mai đi tiếp đón các khách mời khác.
Nhìn bóng dáng Cố Nam Sơn dần khuất Lạc Tê không khỏi thở nhẹ ra một hơi, lý rượu vang trong tay bị người rút ra.
"Lần sau người khác đưa rượu cho anh thì đừng trực tiếp cầm." Cố Tinh Dã thái độ không vui: "Đến lúc đó bị người ta bỏ thuốc cũng không biết."
Lạc Tê hơi ngửa đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Cố Tinh Dã, câu môi cười giảo hoạt: "Không phải là còn có cậu ở đây sao!?"
Hai mắt tuy không nhìn thấy nhưng thần kinh lại vô cùng mẫn cảm, Cố Văn Văn cũng không ngoại lệ tùy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể thông qua thính giác để phán đoán quan hệ của người khác.
Nếu là ngày thường anh trai đã sớm cùng ba nổi lên tranh chấp nhưng vừa rồi lại không nói lời nào. Nhất định là bởi anh trai có giọng nói ôn như kia.