Chương 6: Sói

Chần chờ vài giây, Cố Văn Văn sờ soạng bắt được cổ tay Lạc Tê.

Lạc Tê có chút ngoài ý muốn: "Làm sao thế?"

Cố Văn Văn Văn mếu máo cáo trạng: "Đại ca ca, ca ca em vừa mới cãi nhau với ba!"

Lạc Tê sửng sốt nhìn khuôn mặt phấn nộm của Văn Văn, lại nhìn thấy sắc mặt đang xụ xuống của Cố Tinh Dã, duỗi tay đánh nhẹ một cái.

"Đại ca ca đã trừng phạt hắn rồi nha!" Lạc Tê thanh âm mang theo ý cười, đôi mắt cong lên đầy xinh đẹp.

Cố Tinh Dã đột nhiên bị đánh nên không kịp phòng bị "chậc" một tiếng, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lạc Tê chút tức giận vừa nổi lên liền bay mất. Người này trời sinh nên làm người đại diện của hắn, có thể trị hắn đến ngoan ngoãn, dễ bảo.

Khuôn mặt Cố Văn Văn lập tức hiện lên nét tươi cười, nghiêng đầu nghe động tĩnh từ ca ca, không thấy hắn không phát giận lền cảm thấy yên tâm.

"Cảm ơn đại ca ca, đại ca ca tên gì về ạ!?" Cố Văn Văn vươn cổ tay ấn vài cái trên chiếc đồng hồ thông minh: “Em có thể cùng đại ca ca thêm bạn trên wechat không?”

Lạc Tê khẽ cười một tiếng, lấy di động ra nhắm vào màn hình chiếc đồng hồ thông minh quét mã QR, thấy lời mời kết bạn liền ấn đồng ý.

“Anh tên Lạc Tê, là người đại diện của ca ca em, em có thể gọi anh là Lạc ca ca.”

Cố Văn Văn gật đầu thật mạnh: “Em đã nhớ kỹ Lạc ca ca!”

Tiệc tối thực nhanh đã chính thức bắt đầu, dù cho ba con hai người có thể nói là như nước với lửa nhưng trong trường hợp quan trọng như này Cố Tinh Dã vẫn là vẻ mặt xa cách cũng sẽ đứng ở bên cạnh Cố Nam Sơn.

Cố Nam Sơn bắt đầu đọc diễn văn, Lạc Tê đứng trong đám người ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Cố Tinh Dã.

Hắn lớn lên cùng Cố Nam Sơn không giống nhau nhưng khí thế cả hai đều vô cùng sắc bén.

Cố Nam Sơn trên người mang theo nhiều nắm lắng đọng trở nên thành thục ổn trọng, Cố Tinh Dã thì thịnh khí lăng nhân* như sói, răng nanh sắc bén, vận sức chờ phát động.

“Nhìn thấy không, đó là đại thiếu gia Cố gia.” Phía sau một vị phu nhân hạ giọng nó nhỏ với chồng mình: “Hiện tại đang ở giới giải trí hô mưa gọi gió.”

Người đàn ông ánh nhìn Cố Tinh Dã cao lớn đứng đó không tiếng động cười: “Hổ phụ vô khuyển tử*, tiểu nhi tử của Cố Nam Sơn là người mù, gia nghiệp của hắn sớm muộn cũng nằm trong tay Cố Tinh Dã.”

Vị phu nhân đẩy chồng mình một cái: “Chờ lát anh giúp em xin chữ ký, em dâu anh cả ngày ôm TV truy Cố Tinh Dã.”

Cố Nam Sơn cùng Cố Tinh Dã quan hệ không phải là bí mật nhưng mà 20 năm hai ba con không có đứng chung khung hình với nhau, lần này Cố Tinh Dã ở bữa tiệc công khai lộ diện cơ hồ đã hấp dẫn tất cả ánh nhìn.

Cố Tinh Dã sớm thành thói quen nơi hắn xuất hiện đều trở thành tiêu điểm cũng không để ý đến những ánh mắt trần trụi đó.

Những ánh mắt hoặc nhiệt tình hoặc tò mò nhưng trong những ánh mắt hỗn loạn đó có một ánh mắt lại làm hắn nhịn không được mà nhìn thẳng qua.

Lạc Tê trên môi mang theo nụ cười như có như không thấy Cố Tinh Dã nhìn qua bên miệng độ cung trở nên lớn hơn một ít.

“Lạc Tê” phía sau một âm thanh có chút quen thuộc vang lên.

Lạc Tê quay đầu nhìn Hứa Đào không biết từ khi nào đã đứng ở phía sâu mình. Đây mới là mục đích hôm nay anh tới đây.---------------------------------------------------

Chú thích:

1. Thịnh khí lăng nhân: khí thế kiêu ngạo bức hϊếp người khác.

2. Hổ phụ vô khuyển tử: người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.