Chương 49

Khi những lời này vừa dứt thì bỗng nhiên Phù Thanh lại nói lớn hơn: “Tất cả đệ tử nghe lệnh, Lâm Vãn đã ra tay gϊếŧ hại đồng môn, còn cố ý phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên bây giờ phải bắt đến tháp Triều Vân để chịu hình phạt.”

“Có đúng là như vậy không, hay là do các ngươi muốn gϊếŧ chết ta có phải không…”

Tiểu cô nương tự nói thì thầm, nhưng bởi vì bị bọn họ kích động, ma khí trong thân thể của nàng càng ngày càng nặng hơn, phong ấn của Thanh Tâm Linh và cả Ly Vọng đều khó có thể trấn áp được nữa.

Dấu ấn đỏ ở giữa hai đầu lông mày đang nhấp nháy, bỗng nhiên phát sáng rồi bỗng nhiên biến mất, Thanh Tâm Linh trên cổ tay nàng cũng như vậy.

Lâm Vãn rũ mắt xuống, sững sờ liếc nhìn Thanh Tâm Linh một cái, sau đó liền lập tức rút kiếm ra, nhẹ nhàng cầm lấy đuôi kiếm rồi chỉ về phía của bọn, nói: “Ta đã hứa với sư phụ rằng về sau sẽ không gϊếŧ hại đồng môn nữa, nhưng mà bây giờ các ngươi lại đi kinh người quá đáng…”

“Ta thật sự rất tức giận.”

… Bởi vì, sức mạnh linh lực của Thanh Tâm Linh sắp bị ma khí bên trong cơ thể của Lâm Vãn áp đảo, cho nên khả năng truyền thông tin của Thanh Tâm Linh đã bị giảm đi rất nhiều, sau khi lờ mờ nghe được bốn chữ trận pháp Thiên Cương thì Ly Vọng liền không thể nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.

Giọng nói của tiểu cô nương đã biến mất và tiếng khóc làm cho người ta nghe thấy phải đau lòng cũng đã không còn, giọng nói làm nũng gọi sư phụ của nàng… lời nói là thích sư phụ nhất, hắn cũng không thể nghe được nữa.

Bên trong hang động vắng vẻ, trong một lúc chỉ có thể nghe thấy âm thanh của những giọt máu đang nhỏ xuống.

“Vãn Vãn..”

Ly Vọng rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng gọi tên của thiếu nữ, gương mặt khóc như lê hoa đái vũ chợt lóe lên rồi biến mất, bỗng nhiên trong đầu của hắn xuất hiện bốn chữ trận pháp Thiên Cương, khoảnh khắc ngay sau đó, bên trong sơn động liên tục vang lên một trận âm thanh bén nhọn và lạnh lùng như băng của xích sắt.

Những sợi xích sắt màu đen đang lay động, đôi tay thon dài, mảnh khảnh của nam nhân không ngừng ngưng linh lực, nhìn giống như là một thanh đoản đao, sau đó, không một chút suy nghĩ, hắn cầm lấy thanh đoản đao đăm thẳng vào chỗ ba cây linh cốt ở trong l*иg ngực của bản thân.



Linh cốt của đệ nhất Tiên quân trong Tu Chân giới, nếu như hắn không tự bẻ gãy thì sẽ không có ai có thể phá nát được.

Nhưng mà vào lúc này Ly Vọng lại tự tay phá nát đi ba cái linh cốt của chính bản thân, những cái linh cốt vỡ nát, cảm giác đau đớn thấu xương làn truyền toàn thân thể, nhưng hắn chỉ kêu lên một tiếng đầy đau đơn, thoáng nhíu mày sau đó nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, tầng thứ năm của đinh Tỏa Hồn đã bị phá vỡ.

Linh lực bị giam cầm một lần nữa mạnh mẽ tiến vào trong linh mạch linh phủ của hắn, sắc mặt của hắn có một chút tái nhợt, hắn làm một chút pháp thuậtđơn giản, liền có thể dễ dàng tháo bỏ xích sắt màu đen trên tay xuống.

Một tiếng leng keng vang lên, xích sắt màu đen liền rơi trên mặt đất, Ly Vọng mặc y phục vào che đi toàn bộ dấu vết trên người, y phục trắng như tuyết, mái tóc đen được buộc thật chặt, hắn lại trở lại thành một vầng trăng sáng trong mắt tất cả mọi người, là một Tiên quân ở tận trên cao không thể nào chạm tay đến mà không phải là một nam nhân bị chính tiểu đồ đệ của mình nhốt trong hang động, không thể nhìn thấy được ánh mặt trời.

Sau khi mặc lại y phục đang nằm ở trên giường, hắn nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng của bản thân, gọi Kinh Hàn linh kiếm đến.

Kinh Hàn kiếm theo tiếng gọi mà đến, lưỡi của thanh kiếm run lên cùng với một âm thanh vo ve, bay vòng quanh xung quanh rồi sau đó trở về trong tay của Ly Vọng.

Hắn cầm chặt kiếm trong tay, áo choàng của hắn bắt đầu tung bay, bước chân rất vội vàng, nhưng khi hắn muốn nhanh chóng đi đến trập pháp Thiên Cương thì bất ngờ vì một lý do nào đó mà ánh mắt dừng lại nhìn vào lớp áo mỏng phía trên bộ y phục.

Áo choàng trắng không ngừng lay động, đến lúc chuẩn bị rời đi thì không biết tại vì sao, ánh mắt của hắn lại đột nhiên dừng ở trên cái bộ y phục kia.

Đó chính là bộ y phục mà nàng đã mặc, nhưng mà bây giờ nó đã bị chính hắn làm dơ rồi… y phục đã bị dính bẩn.

Bước chân nam nhân dừng lại, ánh mắt hắn có chút sâu xa, mờ ám, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.

Một lúc sau, ngón tay của hắn run rẩy, cúi người xuống nhặt y phục lên, rồi mang nó đặt vào không gian, cuối cùng hắn đi ra khỏi hang động cùng với thanh kiếm trên tay.

… Còn ở bên Vạn Yêu Quật lúc này, Lâm Vãn đã đứng lên muốn đánh nhau với bọn họ.