Chương 50

Có một nhóm tu sĩ muốn lao về phía của nàng, cố gắng gϊếŧ chết nàng, bọn họ muốn bắt nàng quay về để chịu sự trừng phạt.

Lâm Vãn là người không phải ai muốn bắt thì bắt, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, chính vì thế những lúc không thể tránh khỏi thì nàng bắt buộc phải nàng phải gϊếŧ chết bọn họ.

Cuộc sát hại này đã làm cho ma tính trong người nàng dần dần được kích động, khi mà ham muốn gϊếŧ người và ma tính trong thân thể không thể trấn áp được nữa, thì máu tươi đã nhuộm đỏ cả thanh kiếm của nàng.

Mà ở trong cuộc tàn sát này, nàng lại đương nhiên tiến lên đến giai Nguyên Anh.

Tu vi của nàng lại cao hơn một tầng.

Lâm Vãn rất vui mừng. nhưng cho dù là tu vi của nàng đã lên đến Nguyên Anh kỳ thì nàng cũng không thể nào là đối thủ của nhiều tu sĩ có tu vi mạnh mẽ, ngoài ra còn có tứ đại trưởng lão… Hơn nữa, khi vừa mới bắt đầu, nàng còn bị người khác đánh lén từ phía sau, lưng của nàng phải một đòn rất nghiêm trọng cho nên đã bị thương từ sớm.

“Thật đúng là một con ma vật, gϊếŧ hại nhiều người đến như vậy, có vẻ như là không cần phải bắt ngươi đến tháp Triều Vân nữa rồi, nên gϊếŧ ngươi ngay tại nơi này! Gϊếŧ chết một con ma vật như vậy, thì cho dù truyền đến tai của tông chủ thì cũng không thể có ý kiến gì được.”

Không biết ai vừa nói ra câu nói đó, nhưng kết quả là lời vừa dứt thì các trưởng lão đã ra hiệu cho các đệ tử bố trí kiếm trận, ý muốn là gϊếŧ chết Lâm Vãn ở trong kiếm trận.

Linh lực của Lâm Vãn gần như đã cạn kiệt, cho nên, ngay khi bọn họ bố trí xong kiếm trận, giống như là có hàng vạn, hàng nghìn thanh kiếm biến thành dư ảnh, nhắm về hướng của Lâm Vãn đâm tới thì nàng lại hoàn toàn hốt hoảng, không thể nhúc nhích.

Có thể bởi vì nàng đã hết sức mệt mỏi, cho nên từ lâu nàng đã không còn đủ sức lực để né tránh, cũng có thể là do trên cơ thể của nàng có quá nhiều miệng vết thương đang chảy máu, các cơn đau kéo đến làm cho nàng suy nghĩ không muốn cử động nữa… Chính vì thế, ngay khi hàng vạn hàng ngàn lưỡi kiếm nhằm về phía nàng mà đâm đến, thì đôi mắt hạnh của tiểu cô nương cong lên, nàng mỉm cười, lại nhớ đến sư phụ của nàng.

Nàng thật sự là rất nhớ sư phụ.

“Kiếm trận đã được bố trí, lần này ngươi đừng mong có thể trốn thoát được!”

“Trong Thanh Vân môn không cho phép một con ma vật tồn tại!”



“Hôm nay, ngươi đã ra tay gϊếŧ chết đồng môn, thì tất nhiên ngươi phải trả giá bằng chính mạng sống của ngươi.”

… Những tiếng nói không ngừng truyền đến, nhưng mà Lâm Vãn chỉ cảm thấy bọn họ thật sự quá ồn ào, đầu óc của nàng quả thật rất choáng váng, chỉ muốn làm sao cho bọn họ có thể im miệng lại.

Nhưng mà vào đúng lúc này, khi đôi mắt vừa đóng lại của nàng một lần nữa mở ra, khi mà hàng vạn hàng nghìn lưỡi kiếm đang lao về phía của nàng thì đột nhiên trước mặt của tiểu cô nương lại xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh mẽ.

Ánh sáng mạnh mẽ này giống như là những ánh sáng từ trên trời cao, ánh sáng rực rỡ đến mức chói mắt, làm cho người khác không thể nào nhìn thẳng vào được.

Ngay sau đó, một tiếng ầm dữ dội vang lên, một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ từ phía chân trời phóng đến, đánh thẳng vào phá tan kiếm trận, đồng thời cũng phá tan mây đen cuồn cuộn ở Vạn Yêu Quật, rửa sạch toàn bộ tà khí cùng với đồng cỏ thảo nguyên bát ngát.

Lật sông lật biển - thế mạnh như nước, một kiếm xuất ra có thể dời sông dời núi.

Những lưỡi kiếm lần lượt rơi xuống mặt đất, làm cho tất cả mọi người có mặt đều phải dừng lại sững sờ, run rẩy vì sợ hãi, trên khuôn mặt của bọn họ lúc này đầy sự sợ hãi và phục tùng.

Người trong Tu Chân giới, không có một ai là không quen biết với kiếm khí đạo, mà bọn họ lại chính là đệ tử của Thanh Vân môn, càng không thể không biết được người nào đang đến.

Rất nhanh sau đó, tất cả các đệ tử, cùng với tứ đại trưởng lão đều hành lễ, cung kính nói: “Tham kiến tông chủ…”

Quả thật chính là Ly Vọng.

Hắn đến cùng với một thanh kiếm, sau khi dùng một kiếm phá tan trận kiếm, hắn liền ôm lấy tiểu cô nương sắp té trên mặt đất lên, ôm nàng vào trong ngực của hắn.

Dùng bàn tay nổi đầy gân xanh của nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của tiểu đồ đệ, liếc mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.

Giọng nói của Ly Vọng lúc này còn sắc bén hơn cả lưỡi dao… “Vãn Vãn chính là đồ đệ của bản quân, các ngươi lại muốn bố trí kiếm trận để trực tiếp gϊếŧ chết nàng, các ngươi, có phải là các ngươi đang có ý định làm phản có phải không?”