Tiểu đồ đệ bỗng nhiên nói với hắn, nói muốn song tu.
Đôi mắt của thiếu nữ cong cong, gương mặt mềm mại dán lên người hắn, mười phần là đang làm nũng.
Ly Vọng cúi đầu, tóc đen tán loạn, ánh mắt ngưng trọng, mặt trắng đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Trước kia tông chủ Thanh Vân môn là Tiên quân quang phong tuyết nguyệt đệ nhất, giờ khắc này tinh thần lại lạ thường, sắc mặt đờ đẫn.
Linh phủ của hắn, linh phủ của Tiên quân vốn nên trắng thuần, trống rỗng, nhưng chỗ kia đã bị lấp đầy bởi cự mãng dã thú, không thấy tháng ngày.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng của hai người.
Không biết đã qua bao lâu, nam nhân ngẩng đầu, mơ hồ một tiếng: "Ừ.”
Hắn chấp nhận.
"Sư phụ song tu với Vãn Vãn." Ly Vọng nói, ánh mắt từ ái, mặt mày dịu dàng, Lâm Vãn chớp mắt a một tiếng, chỉ cảm thấy bản thân giống như nhìn thấy một tượng Phật từ bi, toàn thân sư phụ nàng phát ra ánh sáng, thần thánh thuần khiết, trách trời thương dân chiếu rọi nàng.
Nàng lập tức bật dậy, thân hình mảnh mai rõ ràng rất nhẹ, nhưng mà sư phụ lại thuận thế bị nàng đè trên giường!
Vì thế, nàng ở trên hắn ở dưới, nữ ở trên nam ở dưới, Lâm Vãn cứ như vậy không thể hiểu được mà ngồi xuống vòng eo gầy nhưng rắn chắc của sư phụ nàng.
Eo của sư phụ nàng cứng rắn, cơ bụng tuyệt đẹp, làn da mượt mà, giống như điêu khắc.
Nàng thấy rất thích, muốn sờ thử.
Suy nghĩ muốn sờ thử vừa nảy ra, thiếu nữ liền lập tức hành động.
Nàng phải mạnh dạn hơn một chút, tất cả chuyện cầm tù sư phụ nàng cũng đã làm, nếu như không làm chút gì đó với sư phụ, vậy thì quá đáng tiếc.
Sư phụ trông đẹp như vậy.
Vì thế, thiếu nữ mềm mại, bàn tay trắng nõn mơn trớn eo của nam nhân, nam nhân hừ nhẹ một tiếng, sau đó bỗng nhiên bắt được tay nàng.
Sư phụ đột nhiên không cho sờ soạng, giống như bị đoạt một món đồ chơi, Lâm Vãn sửng sốt, có chút tức giận.
Nhìn thấy nàng nhíu mày, Ly Vọng cười khẽ, ánh mắt bình tĩnh dịu dàng: "Vãn Vãn, chỉ một lần, chỉ lúc này thôi, con hiểu không?”
Tất nhiên Lâm Vãn không hiểu.
Nhưng mà nàng thông minh, ở thời điểm này đương nhiên nàng phải nói rõ.
Sư phụ dễ lừa như vậy, nàng cứ lừa sư phụ trước, chờ sau khi song tu lên tu vi rồi lại nói sau!
"Ừm! Vãn Vãn đã hiểu rồi!" Lâm Vãn thề son sắt mà đồng ý, ngoan ngoãn trả lời.
Đôi mắt của nàng trong veo ẩm ướt, trong sáng như thế, khiến người ta vừa nhìn thì tâm thần liền rung động, sẽ không chút hoài nghi.
Hắn biết, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, là một đứa nhỏ ngoan… Lần này tất nhiên cũng thế.
Vì thế, Ly Vọng là sư phụ nàng, hoàn toàn tin lời tiểu đồ đệ nói.
Hắn bị nàng đẩy ngã trên giường, không mảnh áo che thân, tiểu đồ đệ lại ngồi ở trên người hắn, xúc cảm mới vừa rồi còn chưa rõ ràng, giờ này khắc này da thịt của hai người kề sát, làn da của thiếu nữ rất mỏng, rất non, tuy cách một lớp váy áo, nhưng xúc cảm cực kỳ rõ ràng.
Ấm áp mềm mại, không thể bỏ qua.
Một cảm giác tê dại như tơ nhện tràn ngập trong lòng, Ly Vọng run lên, toàn thân cứng lại, dùng hết toàn lực quay đầu đi, không nhìn vào mặt nàng.
Trên mặt bình thản không chút gợn sóng, nơi l*иg ngực lại tràn đầy căng trướng.
Đạo tâm của Tiên quân dường như bị rối loạn.
Bởi vì đồ đệ của hắn, tiểu đồ đệ mà hắn một tay nuôi lớn.
Nghĩ đến đây, Tiên quân lại cảm thấy xấu hổ, nước da trắng như tuyết, sắc môi lại đỏ tươi cực kỳ diễm lệ, bộ dạng lúc này quá đẹp đẽ, cực kỳ giống như thôi chống cự mà đắm mình vào trụy lạc cấm luyến.
Chỉ một lần.
Chỉ một lần này thôi.
Lần này song tu với tiểu đồ đệ, là vì tránh để nàng gϊếŧ người nhập ma, chứ không phải là bởi vì chuyện khác.
Bọn họ vẫn là sư đồ, sau này… Cũng sẽ là sư đồ.
Đạo tâm sẽ không bởi vì vậy mà loạn.
"Ừm, sư phụ, vậy khi song tu phải làm gì!”
Lâm Vãn yêu kiều hỏi, nàng ngồi ở phía trên, nghi ngờ mở to hai mắt, giống đứa trẻ tò mò.
"Vãn Vãn…”
Nam nhân hoàn hồn, giọng nói có chút khàn, hắn chậm rãi quay đầu lại, thật sự dùng cách nói đứng đắn như sư phụ dạy đồ đệ, khóe miệng khẽ giật, nói mấy chữ —— "Cởϊ qυầи áo trước.”
Cởϊ qυầи áo trước, đây là lời hắn nói.
Tiên quân, sư phụ, tông chủ, lúc này đang kêu thiếu nữ cởϊ qυầи áo.
Vẻ mặt của hắn lại đoan chính bình tĩnh, cấm dục giữ mình, không cho người ta cảm thấy hắn nói lời này có chút tâm tư kiều diễm gì, giống như thật sự chỉ là đang kêu người ta cởϊ qυầи áo mà thôi, giống như sợ nàng cảm lạnh mà thôi.