Chương 33

Thậm chí còn có thể nghe ra vài phần quan tâm từ trong lời nói dịu dàng của hắn, nếu như hoài nghi, đó chính là khinh nhờn nhân phẩm của Tiên quân.

Mặc dù… bây giờ hắn đang ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú mà lừa gạt tiểu đồ đệ của mình cởϊ qυầи áo.

Trên mặt còn đeo mặt nạ một vị quân tử.

Lâm Vãn nghe thấy, đầu tiên là "a" một tiếng.

Nàng ngẩn người, ngây ngốc chớp mắt: "Cởϊ qυầи áo?”

Lúc trước sư phụ vẫn luôn kêu nàng phải mặc quần áo.

Ly Vọng như bình tĩnh, nhưng phần cổ trắng nõn đã hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng nói: "Ừm, Vãn Vãn nghe lời, phải cởϊ qυầи áo.”

"Ồ." Lâm Vãn không chút nghi ngờ lời nói của sư phụ nàng.

Nếu như song tu phải cởϊ qυầи áo, vậy thì cởi thôi.

Dù sao thì, quần áo của sư phụ nàng cũng đã bị nàng cởi rồi.

Dứt lời, Lâm Vãn giơ tay, lục lạc trên tay vang lên leng keng, đang muốn đưa gỡ thắt lưng cởϊ qυầи áo thì cổ tay lại bị chế trụ.

Nàng không thoát được!

Lâm Vãn nghi ngờ nhìn theo cánh tay ngăn cản tay nàng: "?”

Ly Vọng bình tĩnh đứng đắn, ánh mắt nhạt nhẽo tựa như băng tuyết: "Quần áo của Vãn Vãn, để sư phụ cởi cho được không?”

"Có thể không?”



Có lẽ là giọng nói của sư phụ nàng quá mức dịu dàng, Lâm Vãn nghe xong đầu óc liền hồ đồ choáng váng, liền gật gật đầu: "Ừm, vậy được rồi, ta đồng ý.”

"Đứa nhỏ ngoan." Hắn cười cười, trong ánh mắt nổi lên gợn sóng.

… Mọi chuyện sau đó đến một cách tự nhiên, cuối cùng Lâm Vãn cũng biết được song tu trong truyền thuyết… Thân thể tê dại, linh mạch trong cơ thể dần dần bị một lượng linh lực ấm áp lấp đầy, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tu vi của mình đang bạo trướng!

Hơn nữa, đây là một trải nghiệm còn vui sướиɠ hơn cả thần giao.

Tuy rằng quá trình đôi lút sẽ có hơi đau, nhưng mà nàng chỉ cần rầm rì khẽ rên một tiếng, sư phụ của nàng sẽ dừng lại, ở nàng bên tai dịu dàng thấp giọng: "Đau không?”

Lúc này, Lâm Vãn sẽ rất thành thật nói đau.

Sau đó hắn sẽ liền làm chậm động tác, lúc này tuy rằng không đau, nhưng hình như… Cũng không thoải mái như thế.

Vì thế, Lâm Vãn sẽ lại khóc thút thít mà nói muốn nhanh lên một chút, sư phụ nàng bất đắc dĩ than nhẹ: "Vãn Vãn, con thật sự chịu nổi sao…”

Lâm Vãn mơ mơ màng màng đáp: "Đương, đương nhiên rồi!" Nàng phải tiến Nguyên Anh giới, làm sao mà không chịu nổi chứ!

Sau đó, đuôi mắt của thiếu nữ chảy xuống hai hàng nước mắt, mặt ướt dầm dề.

Lúc này, nàng lại không kêu đau.

Mặc dù là đang khóc… … Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã từ hừng đông đến trời tối rồi lại đến hừng đông, đã không đếm được đã qua bao nhiêu lần trời tối rồi hừng đông, cuộc song tu trong huyệt động khó khăn lắm mới kết thúc.

Thiếu nữ bị lăn lộn đến hỏng, cũng cực kỳ mệt mỏi, sau khi song tu nằm trên l*иg ngực nam nhân tràn đầy dấu vết làm nhục, hài tử giống như không tha mà cắn, sau đó ngủ thϊếp đi.

Ly Vọng vuốt ve vòng eo bóng loáng của nàng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, thật sự giống như đang dỗ một đứa trẻ dỗ nàng đi vào giấc ngủ: "Mệt mỏi lâu như vậy rồi, đứa nhỏ ngoan, ngủ đi.”



Lâm Vãn đã ngủ say, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện tu vi của mình đại chướng, linh lực tràn đầy trong linh mạch.

Có thể tiến Nguyên Anh giới.

Đôi mắt của thiếu nữ sáng lên một chút, nháy mắt liền tỉnh táo lại, bật dậy từ trong lòng ngực của sư phụ nàng.

Nàng nhanh chóng cầm lấy quần áo tán loạn một bên, dùng tốc độ cực nhanh mặc vào, lại gom mái tóc tán loạn trên đầu lên, dùng trâm hoa ghim lại.

Nam nhân ở một bên bị nàng lột sạch quần áo, cả người đều là vết đỏ: "?”

"Vãn Vãn." Cuối cùng, hắn không nhịn được, khi nàng sắp sửa phủi tay rời đi, nghẹn ngào mở miệng gọi nàng lại.

Sắc đỏ trong mắt đào hoa mở ra, khiến cho khuôn mặt thanh tuấn của hắn thêm vài phần diễm sắc.

Lâm Vãn bị gọi lại, nghi ngờ quay đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?”

Nàng đang vội muốn rời đi, trong giọng nói hiển nhiên mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Nam nhân cũng đã nhận ra, hàng mi dài run run, ánh mắt hơi lóe lên rồi tối sầm lại.

Ngón tay thon dài trắng nõn cuộn lên, khăn trải giường hơi nhăn, Ly Vọng vô thức nắm chặt lấy khăn trải giường, cánh môi cũng bị cắn đến đỏ bừng.

Hắn cúi đầu trầm tĩnh suy nghĩ, sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Vãn Vãn, con, con muốn đi đâu?”

Hoá ra là hỏi chuyện này.

Đương nhiên Lâm Vãn sẽ không nói cho sư phụ nàng biết, khi đang chuẩn bị vô tình quay đầu, triệu hoán linh kiếm rời khỏi nơi này, nam nhân lại mở miệng.

Giọng nói rất khàn, khàn đến mức giống như muốn đổ máu, lại giống như vô cùng ẩn nhẫn, dùng hết tất cả sức lực mới có thể hỏi ra những lời này… "Vậy, khi nào thì con về?”