"Còn không mau đi bắt người về cho ta?"
Cố Trí Viễn siết chặt tay thành nắm đấm, hắn thật không ngờ mình sống hơn nửa đời người lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn, hơn nữa qua lâu như vậy mới phát hiện, nói vậy ba người kia đã sớm chạy mất.
Bất quá làm cho hắn thật không ngờ chính là, Cố Yên cư nhiên còn biết điều khiển máy tính.
Cái máy tính hắn để ở trong phòng Cố Yên ngoại trừ có thể chơi trò chơi, chuyện gì cũng không làm được, kết quả Cố Yên lại mượn cái máy tính kia làm ra hệ thống tự hủy, chỉ có hacker hàng đầu mới có thể làm được điều đó.
Cố Trí Viễn không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng hắn cũng biết một tiểu cô nương mười tuổi có thể làm được điểm này, tuyệt đối là có được thiên phú nghịch thiên, xem ra đều là hắn xem thường Cố Yên.
Cố Trí Viễn đứng dậy, đang chuẩn bị tự mình đuổi theo Cố Yên thì phát hiện dưới bụng truyền đến một trận đau đớn, sắc mặt hắn vặn vẹo ôm bụng.
Lúc này mới ý thức được mình ăn nhầm đồ, rốt cuộc không để ý đến chuyện khác, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh bên cạnh.
Chờ hắn thật vất vả mới từ nhà vệ sinh đi ra, cả người đều giống như rút hết sinh lực, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Một số hình ảnh không giải thích được một lần nữa xuất hiện trong tâm trí của hắn.
Bệnh viện.
Cố Trí Viễn đang nằm trên giường bệnh chật hẹp, nhìn những chiếc lá rụng ngoài cửa sổ, hắn nhận ra cuộc sống của hắn giống như chiếc lá rụng bên ngoài cửa sổ... đã đi đến tận cùng.
Hắn biết rằng hắn không bị bệnh mà là bị nhiễm độc.
Về phần người hạ độc, lại chính là em gái mà hắn yêu thương hơn nửa đời người.
Khi hắn biết được sự thật thì tất cả đã muộn, Cố gia ngã xuống, hắn bị đối thủ cạnh tranh tính kế.
Hắn cũng nằm trong bệnh viện ba bốn tháng, nhưng đến thăm hắn lại chỉ có Cố Yên.
Chỉ có Cố Yên mỗi tháng đều trả tiền thuốc men đúng hạn cho hắn.
Hắn biết số tiền này đều là Cố Yên một ngày làm ba công việc kiếm được.
Nhưng tình trạng thân thể hiện tại của hắn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái chịu khổ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cố Yên nhìn người anh trai nửa sống nửa chết trên giường bệnh này, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không biết tên.
"Đây là bánh quy mang cho anh, anh không phải thích ăn cái này nhất sao?"
Ngoài ra Cố Yên cũng không biết nên nói cái gì.
Cố Trí Viễn nhận bánh quy do Cố Yên tự mình làm.Hắn là người không thích ăn đồ ngọt nhưng lại đặc biệt thích ăn bánh quy do Cố Yên tự tay làm.
Hắn sống ở Cố gia lâu như vậy, cho dù là Cố Nhu mà hắn yêu thương nhất cũng không biết hắn thích ăn cái gì.
Cố Trí Viễn cẩn thận cầm lấy một cái bánh quy, thậm chí hắn cũng không dám ăn hết một lần.
"Cố Trí Viễn, tôi không có bản lĩnh lớn như Cố Nhu, tôi biết anh chen chúc trong phòng bệnh chật hẹp này rất ủy khuất, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể kiên cường sống sót."
Cố Yên vô cùng nghiêm túc nói.
Cố Trí Viễn gật gật đầu, không phản bác.
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng nhất thân thể của mình, sợ là kiên trì không được bao lâu.
..................
..................
Cố Trí Viễn ngồi thẳng người, vỗ vỗ đầu mình, tại sao hắn lại nghĩ về những hình ảnh này?
Điều này xảy ra ở một thế giới song song sao?
Nhưng cho dù là Cố Trí Viễn vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, tại sao em gái của mình trở nên độc ác như vậy trong một thế giới khác?
Đây chắc chắn là giả.
Cố Trí Viễn theo bản năng không muốn tin những chuyện này.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác thúc giục, người dưới tay vô luận như thế nào cũng phải bắt Cố Yên trở về.
Nhưng hắn luôn cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó, cảm giác ấy làm hắn cảm thấy nghẹt thở.
Cho dù là lúc trước đi xa em gái một thời gian hắn cũng không có qua loại này cảm giác hít thở không thông như thế.
..................
..................
Cố Yên nhìn căn nhà làm bằng gạch đất trước mắt, cô thật không ngờ hai mẹ con Triệu Mạt Mạt lại khổ sở như vậy.
Triệu Mạt Mạt đứng ở cửa, do dự, cô vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với mẹ mình như thế nào.
"Đó là xe của ai?"
Cố Yên tựa hồ nhìn ra sự do dự của Triệu Mạt Mạt, trực tiếp chỉ chỉ một chiếc xe sang cách đó không xa, rất hiển nhiên chiếc xe này sẽ không phải của mẹ Triệu Mạt Mạt.
Triệu Mạt Mạt nhìn thấy chiếc xe này sắc mặt trắng bệch, tựa hồ là hiểu được cái gì, lập tức đẩy cửa chạy vào, mà Cố Yên cùng Thiên Trần theo sát phía sau.
Có một cuộc cãi vã trong phòng.
Triệu Uyển Quân sắc mặt tiêu điều nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da trước mắt.
"Tần An, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh! Cho dù là Triệu gia phá sản, tôi cũng không oán anh nửa phần, anh có thể buông tha hai mẹ con chúng tôi hay không? Tôi cam đoan từ nay về sau hai mẹ con chúng tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh."
Tần An thần sắc lạnh lùng, giống như không nghe thấy người phụ nữ trước mắt này đau khổ cầu xin.
"Triệu Uyển Quân, tôi nói lại lần nữa, lần này tôi tới chính là vì mang Triệu Mạt Mạt đi, nói thế nào cũng là con gái của Tần An tôi."
"Tần An anh còn là người hay không? Mạt Mạt, năm nay con bé mới mười tuổi! Anh cư nhiên muốn rút hết tủy xương của con bé, anh có biết điều này ảnh hưởng đến tương lai của Mạt Mạt đến mức nào không?"
Con trai Tần An bị bệnh bạch cầu, chị em ruột có độ phù hợp cao nhất, cho nên hắn mới đánh chủ ý lên người Triệu Mạt Mạt.
Cho dù hắn biết rõ Triệu Mạt Mạt năm nay mới mười tuổi, cho dù hắn biết hiến tặng tủy xương có ảnh hưởng đặc biệt lớn đến trẻ em, nhưng vì để cho con trai của mình sống sót, hắn không ngại làm bất cứ việc gì.
Triệu Uyển Quân mặc một thân vải vóc bình thường, phẫn hận lại vô lực nhìn người đàn ông trước mắt, bà đường đường là triệu gia đại tiểu thư lại biến thành bộ dáng như bây giờ, tất cả là do người trước mắt này.
Bà có thể không ghét hắn, bởi đây cũng là do bà tự làm tự chịu, nhưng bà không thể hiểu con gái mình đã làm gì sai, tại sao phải hiến tủy xương cho đứa con trai của tiểu tam?
Đây không phải là cầm dao đâm vào ngực bà sao?
Triệu Mạt Mạt nhìn thấy một màn này, vội vàng xông vào bảo vệ trước mặt Triệu Uyển Quân: "Ta không cho phép ngươi khi dễ mẹ ta!"
Triệu Uyển Quân mấy ngày nay thập phần lo lắng cho con gái, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy con gái của mình xuất hiện, cảm xúc kinh hỉ và hoảng sợ đan xen trong đầu bà.
"Mạt Mạt, sao con lại về vào lúc này?"
Bà thà để con gái mình sống bên ngoài, bởi vì như vậy ít nhất cũng sẽ không bị Tần An bắt lấy.
Tần An nhìn thấy con gái đột nhiên xuất hiện, lông mày rốt cục giãn ra: "Ngươi trở về vừa lúc đi theo ta."
Triệu Uyển Quân gắt gao ôm lấy con gái: "Có tôi ở đây anh đừng hòng mang Mạt Mạt đi!"
Tần An cười lạnh một tiếng: "Triệu Uyển Quân, cô vẫn ngây thơ như trước, cô cảm thấy mình có thể ngăn cản được tôi sao? Huống chi chỉ là hiến tủy xương mà thôi, tôi cũng không phải muốn mạng của nó, nói như thế nào Mạt Mạt cũng là con gái ruột của tôi, tôi chẳng qua là muốn nó cứu em trai mình mà thôi."
Cố Yên ở một bên nghe được giọng điệu này của Tần An, hận không thể đi lên tát hắn hai cái.
Tần An làm thế nào có thể nói chuyện này dễ dàng như vậy?
Có lẽ hắn một chút cũng không quan tâm đến cuộc sống của con gái ruột của hắn phải không?