Chương 77: Mũ Xanh

Cố Yên híp mắt lại, cô nhớ rõ kiếp trước cũng từng náo loạn như vậy, Tần An bắt buộc phải mang Triệu Mạt Mạt về, nhưng chính vì chuyện này mới vạch trần một bí mật lớn.

Triệu Uyển Quân bảo vệ con gái của mình, nước mắt bất giác chảy ra, cô vẫn không thể tin được người chồng ngày xưa của cô lại nhẫn tâm như vậy.

"Tần An, tôi cầu xin anh buông tha con gái của chúng ta! Anh có thể nể tình vợ chồng ngày xưa mà thả Mạt Mạt không?"

Tần gia có tiền có thế, muốn tìm được một cái tủy xương thích hợp còn không dễ dàng sao?

Vì sao nhất định phải quấn lấy Mạt Mạt nhà bọn họ?

Khóe miệng Tần An nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Triệu Uyển Quân, cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cô đừng quên ba mẹ cô hiện tại còn đang nằm trên giường bệnh! Chỉ cần ta nói một câu, cô có tin bọn họ sẽ lập tức bị ném ra khỏi bệnh viện hay không?"

Triệu Uyển Quân khó có thể tin nhìn nam nhân trước mắt, thật khó để tưởng tượng rằng hắn sẽ nói những điều như vậy.

"Tần An, súc sinh! Ba mẹ tôi trước kia đối xử với anh cũng không tệ, bọn họ đối đãi anh như con ruột, sao anh có thể đối xử với họ như vậy?"

Triệu Uyển Quân trong lòng vô cùng hối hận, nếu như lúc trước không phải bởi vì bà không biết nhìn người, Triệu gia làm sao có thể từ đại gia tộc bại trận thành bộ dáng như bây giờ đây?

Cha mẹ bà cũng không phải mang một thân bệnh tật như hiện tại.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, cho dù đã đi tới bước này, nam nhân trước mắt cũng không muốn buông tha người một nhà bọn họ.

Triệu Uyển Quân chỉ cảm thấy trong lòng thập phần thê lương, tất cả là vì tiểu tam kia sao?

Đang lúc Tần An định mang Triệu Mạt Mạt đi, Cố Yên ở một bên mở miệng nói: "Thúc thúc, chỗ này của cháu có một số việc, chắc chú sẽ hứng thú."

Lúc này Tần An mới buông tay, quay đầu về hướng tiểu nha đầu mặt mũi xám xịt trước mắt này, hắn nhíu nhíu mày, đây lại là nha đầu nào?

Kỳ thật Cố Yên cố ý biến mình thành bộ dáng này, mục đích chính là vì không để Tần An nhận ra cô, nếu như cô nhớ không lầm, Tần An và người cha kia của cô hình như là bạn bè thân thiết, nếu Tần An nhận ra cô thì sẽ phiền toái.

"Chuyện ta hứng thú?"

Cố Yên gật gật đầu, cố tình úp mở nói: "Thúc thúc, chú có biết ba cháu làm gì không?"

Tần An không kiên nhẫn nói: "Làm sao ta biết ba ngươi làm gì?"

Nha đầu này không phải là bệnh thần kinh chứ?

Cố Yên cười cười: "Ba cháu chính là thầy bói nổi tiếng nhất nơi này. Hôm nay cháu cố ý tới tìm chú, bởi vì ba cháu đã tính toán cho chú một quẻ, ông ấy nói con trai của chú không phải con ruột. Cháu khuyên chú mau chóng trở về mang con trai làm giám định quan hệ cha con đi."

Tần An nghe được những lời này, lập tức đen mặt.

"Nói bậy! Thật là hồ đồ."

Làm thế nào con trai của hắn có thể không phải là con ruột của hắn chứ?

Đứa nhỏ bệnh thần kinh đến từ đâu vậy chứ?

"Ngươi tự mình ra ngoài hay là ta đuổi ngươi ra ngoài?"

Rất hiển nhiên, Tần An không để lời cố Yên ở trong lòng.

Dù sao hắn cũng không có khả năng bởi vì loại lời nói không có căn cứ này mà hoài nghi con trai cùng vợ của mình.

Cố Yên lại một chút cũng không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: "Ba cháu bói toán thật sự rất chuẩn, cháu khuyên chú nên tin tưởng một chút đi. Chẳng lẽ chú thật sự chưa từng hoài nghi qua vợ hiện tại sao? Hoặc là nói chú không hề phát hiện con trai chú không giống chú một chút nào sao? Không chỉ có ngoại hình không giống, tính cách càng khác biệt."

"Hơn nữa cháu cá là vợ chú nhất định thường xuyên trốn đi gọi điện thoại mà không dám cho chú biết. Chú chưa bao giờ đi xem lịch sử trò chuyện của vợ chú, đương nhiên sẽ không biết chú có đội mũ hay không."

Tần An vừa nãy vốn còn chưa để lời Cố Yên ở trong lòng, nhưng vừa nghe xong hắn cảm thấy hình như cũng có vài phần đạo lý, bởi vì con trai hắn không giống hắn chút nào, thậm chí cũng không giống vợ hắn.

Hắn trông khá gầy gò nhưng con trai hắn phát triển thân hình béo mập.

Lúc đầu Tần An còn cảm thấy là nguyên nhân dinh dưỡng dư thừa, nhưng sau đó vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, đặc biệt là tính cách của con trai hắn.

Thập phần yếu ớt không nói, còn có bộ não heo, Tần An hắn từ nhỏ đến lớn tính cách tự do phóng khoáng chưa bao giờ sợ ai, hơn nữa từ nhỏ đến lớn cho dù hắn không tập trung thành tích cũng không đến mức kém.

Khi Tần An ý thức được hắn đang suy nghĩ cái gì, lập tức phản ứng lại, hắn bị nha đầu này lừa gạt.

Làm thế nào hắn có thể nghi ngờ người vợ yêu thương mình sâu sắc được chứ?

"Ngươi là nha đầu thối, không nên ở chỗ này nói bậy bạ, bằng không ta sẽ cho người xé cái miệng này của ngươi."

"Cháu chẳng qua là khuyên chú đi giám định quan hệ cha con mà thôi, sao chú lại kích động như vậy? Chẳng lẽ trong lòng chú cũng hoài nghi sao?"

Cố Yên cười ha hả nói.

Tần An nghe được những lời này, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt này tuổi còn nhỏ cư nhiên có được ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người, làm sao cô ta biết hắn đang nghĩ gì trong lòng?

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, trong lòng hắn quả thật có chút dao động, chỉ là làm giám định quan hệ cha con mà thôi, đối với Tần gia mà nói chỉ mất vài phút.

Tần An mím môi không nói gì, hắn luôn cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt này có chút quen mắt, hơn nữa cậu bé bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì lại càng quen mắt.

Cậu bé này không phải là...

Bỗng nhiên Tần An cười cười: "Không phải là làm giám định quan hệ cha con sao? Ta đương nhiên có thể làm, nhưng nếu để cho ta phát hiện ngươi đang nói bậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nha đầu thối như ngươi. Vì phòng ngừa các ngươi chạy thoát, ta muốn mang hắn trở về."

Tần An chỉ chỉ Thiên Trần ở một bên.

Cố Yên trực tiếp chắn trước mặt Thiên Trần: "Không được, chú có thể mang cháu trở về!"

Những chuyện này cùng Thiên Trần không có nửa điểm quan hệ, cô không thể để cho Thiên Trần bởi vì nguyên nhân của cô mà rơi vào tay Tần An, ai biết Tần An muốn làm gì?

Tần An lại không muốn tiếp tục ở chỗ này nói nhảm.

"Hoặc là Mạt Mạt hoặc là cậu ta theo ta trở về."

Thiên Trần chủ động mở miệng nói: "Chủ nhân không sao, ta sẽ không bị thương. ”

"Ta đi theo ngươi!"

Trong ánh mắt Thiên Trần lộ ra một cỗ kiên định, hắn không muốn chủ nhân rơi vào tình thế khó xử.

Nhìn Thiên Trần chủ động đi theo sau Tần An, Cố Yên trong lòng có chút áy náy.

Thiên Trần là bởi vì cô mới bị cuốn vào trong chuyện này.

Mặc dù Cố Mạt Mạt luôn luôn không thích Thiên Trần, nhìn thấy một màn này cũng lộ ra ánh mắt lo lắng.

"Phải làm sao bây giờ chị ơi? Tên khốn kiếp kia đã mang Thiên Trần đi."

Cố Yên sờ sờ đầu cô: "Không có việc gì, Thiên Trần lợi hại như vậy, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mình."

Cô tin tưởng Thiên Trần nhất định sẽ bình an trở về.