Chương 7: Quà Tặng

Phòng thay đồ to như vậy, đã được lắp đầy.Tất cả các loại quần áo và trang sức, đây đều là những thứ Cố Yên chưa từng có.

Nói cách khác đãi ngộ như vậy, chỉ thuộc về Cố Nhu.

"Thích không? Tiểu Yên?"

Trong giọng nói Cố Trường Phong mang theo một tia khẩn trương mà chính hắn cũng không phát hiện.

Cố Nhu nhíu mày: "Công ty của anh không phải sắp phá sản sao? Lấy đâu ra tiền để mua những thứ này?"

Bất kỳ chiếc váy nào ở đây cũng đều rất giá trị, thấp nhất cũng phải bốn chữ số.

Trợ lý ở một bên nghi hoặc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Cố tổng không phải luôn yêu thương nhị tiểu thư Cố Nhu nhất sao?

Cô bé trước mặt này hình như là đại tiểu thư Cố Yên.

Cố tổng từ khi nào lại thay đổi như vậy?

Trợ lý nghe được câu nói của Cố Yên càng ngẩn người, khi nào công ty sẽ phá sản?

Trợ lý thân cận nhất như hắn tại sao lại không biết?

Khi trợ lý đang đầy hoài nghi, hắn nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Cố Trường Phong: "Cho dù công ty có phá sản, anh cũng không để em chịu thiệt."

"Sau này tiểu cô nương nhà người khác có thứ gì, em cũng sẽ có."

Cố Trường Phong nghiêm túc hứa hẹn, nhưng Cố Yên lại không để những lời này trong lòng.

Cô cảm thấy Cố Trường Phong sẽ không thật lòng đối tốt với cô.

Cho dù là mánh khóe gì đi chăng nữa, cô cũng không để bị lừa.

Trợ lý nghe xong khóe miệng giật giật, Cố tổng của hắn vì muốn dỗ dành trẻ con, lời nói dối nào cũng bịa ra được.

"Anh gọi chị Trương lên giúp em tắm rửa rồi chúng ta cùng ăn cơm có được không."

Hiện tại mỗi lần Cố Trường Phong nói chuyện với Cố Yên đều theo thói quen thêm vào "có được không", hắn cẩn thận từng chút một lấy lòng Cố Yên.

"Em tự biết tắm rửa."

..........

..........

Sau khi Cố Yên tắm xong, hoàn toàn làm Cố Trường Phong bất ngờ.

Hắn biết em gái hắn rất xinh đẹp, chỉ là không ngờ lại xinh đẹp đến mức này.

Cố Yên từ trong đống quần áo kia chọn ra một chiếc váy ngắn màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chiều cao so với những người cùng lứa hẳn là thuộc vào top đầu.

Chiếc váy màu trắng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.

Cố Trường Phong nhớ rõ, Cố Nhu từ trước đến nay không thích mặc màu trắng.

Bởi vì da Cố Nhu không trắng lắm, thậm chí có thể nói là da ngâm nên khi mặc quần áo màu trắng chỉ thấy làn da càng tối hơn.

Cố Trường Phong tràn đầy vui mừng, Tiểu Yên của hắn, quả nhiên là một mỹ nhân.

"Tiểu Yên nhà chúng ta ăn mặc rất đẹp."

Cố Trường Phong rất ít khi khen ngợi người khác, cho dù là Cố Nhu, cũng rất ít khi được hắn nói lời khen.

Nhưng Cố Yên nghe được lời này cũng chẳng để tâm, im lặng tập trung ăn từng miếng cháo gà trong bát.

Cô thật sự rất đói, bị bỏ đói hai ngày, nếu không phải vừa rồi bác sĩ tiêm cho cô một mũi dinh dưỡng, e là bây giờ cô đã ngất xỉu.

Tuy rằng hai người đều không nói gì, nhưng Cố Trường Phong thấy rất thỏa mãn.

Ít nhất hiện tại hắn đang ở cùng với em gái của hắn.

Chỉ tiếc một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Nhìn thấy tên người gọi, mặt Cố Trường Phong lạnh lẽo, không chút do dự tắt máy.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi hết lần này đến lần khác.

Cố Trường Phong vẫn định tắt máy, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, nhìn thoáng qua Cố Yên đang ngồi đối diện: "Tiểu Yên, đại ca đi nghe điện thoại, công ty có chút việc gấp."

Cố Yên vẫn không nói gì.

Lúc này Cố Trường Phong mới đi vào một góc nhận điện thoại.

Điện thoại vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng chửi rủa.

"Cố Trường Phong! Trong mắt ngươi còn có người cha này hay không?"

"Cố gia để cho ngươi làm chủ rồi đúng không?"

"Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao? Đối xử với em gái mình như vậy?"

"Ngươi có biết Tiểu Nhu bị dọa ngất xỉu không?"

"Bác sĩ nói Tiểu Nhu bị dọa sợ rất nghiêm trọng, sau này sẽ để lại bóng ma tâm lý!"

Đối với tiếng chửi ở đầu dây bên kia, khóe miệng hắn nở nụ cười châm chọc: "Phải không? Điều đó không phải rất tốt sao?"

"Còn một chuyện nữa, Cố Trường Phong ta chỉ có một đứa em gái duy nhất, đó chính là Cố Yên."

"Không phải con mèo, con chó nào cũng có thể tùy tiện coi là em gái của Cố Trường Phong."

Cố Hoành Vĩ nghe được những lời này thì sững sốt.

Tiểu Nhu nói với hắn, đại ca không còn yêu thương cô, hắn còn có chút không tin.

Dù sao cả Cố gia đều biết Cố Trường Phong yêu thương đứa em gái này nhất, sao hôm nay lại đối xử với Tiểu Nhu như thế?

Cả người giúp việc Cố gia đều đứng ra làm chứng, hiện tại hắn chính tai nghe những lời này từ Cố Trường Phong, Cố Hoành Vĩ thật sự khó lòng tin được.

Chẳng lẽ thật sự như Cố Tư An nói, đứa con trai này của ta là uống nhầm thuốc?

"Đồ khốn kiếp! Còn không mau trở về xin lỗi Tiểu Nhu?"

"Hôm nay nếu ngươi không trở về, sau này xem như ta chưa từng có đứa con trai này."

Cố Trường Phong không thèm để ý đến, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến em gái Cố Yên mà thôi.

Trên thế giới này ngoại trừ Cố Yên, không còn gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Về phần Cố Hoành Vĩ?

Trong mắt Cố Trường Phong hiện lên tia chán ghét, sống lại lần nữa hắn biết được ông ta đã phản bội mẹ mình từ lâu.

Hắn nghĩ rằng sau khi mẹ hắn qua đời, Cố Hoành Vĩ sẽ đau buồn rất nhiều năm.

Tưởng chừng hơn chục năm sau mới tái hôn, nhưng kì thật ông ta đã cùng người phụ nữ khác trong nhà thông đồng với nhau, chỉ là không công khai, có lẽ chính bản thân ông ta cũng rất để tâm đến lời bàn tán bên ngoài.

Hiện giờ Cố Trường Phong đã biết rõ chân tướng, phần tình thân ít ỏi này, hắn cũng chẳng lưu luyến làm gì.

Lúc trước Cố Hoành Vĩ nếu không nhờ mẹ hắn, làm sao có đủ thực lực thành lập tập đoàn Cố thi?

Thật lố bịch.

"Đúng lúc ta cũng không muốn nhận người cha như ngươi."

Cố Trường Phong nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại, hắn không muốn tốn thêm nước bọt với những người không quan trọng.

Cố gia.

Cố Hoành Vĩ tức giận đập vỡ điện thoại.

"Làm sao có chuyện này?"

"Tiểu tử này thật sự muốn lật trời sao?"

Cố Tư An ở một bên nhìn phản ứng của Cố Hoành Vĩ, hoảng sợ: "Cha, đại ca nói thế nào?"

Cố Hoành Vĩ nổi giận đùng đùng nói: "Câm miệng! Không được nhắc hắn trước mặt ta!"

"Sau này Cố gia không có người này!"

Cố Tư An không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không dám nói tiếp.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, Trường Phong chắc là nhất thời không suy nghĩ."

"Chờ hắn nghĩ rõ ràng sẽ trở về xin lỗi ngay thôi."

Từ Mạn Lệ mặc một chiếc sườn xám, tuy rằng đã gần bốn mươi nhưng khuôn mặt và dáng vóc được bảo dưỡng đặc biệt tốt, nhìn qua chỉ chừng ba mươi.

Cố Hoành Vĩ thật sự bị dáng vẻ này mê hoặc, hắn trực tiếp ôm eo cô: "Mạn Lệ, cũng may là có em và Tiểu Nhu vẫn luôn bên cạnh anh, bằng không sớm muộn gì cũng bị chọc cho tức chết."

Cố Tư An nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, nhất là câu Cố Hoành Vĩ vừa nói, hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Bất quá, hắn xem như mình đã suy nghĩ nhiều, yên lặng rời khỏi phòng.