Sau khi bị bác sĩ nói một trận, Cố Nam Húc cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống.
Hắn cúi đầu căn bản không dám nói chuyện, tất cả đều là lỗi của hắn.
Hắn thề sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời để chuộc tội.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nam Húc, mắng cũng không được, không mắng cũng không được.
Đây là lần đầu tiên gặp người nhà vô trách nhiệm như vậy.
"Tình huống của em gái cậu không tốt lắm, cậu nên chuẩn bị tâm lý, em gái cậu hiện tại không chỉ là vấn đề dạ dày, hơn nữa còn sốt cao."
"Trên người cô bé còn có rất nhiều vết thương."
Bác sĩ cũng cảm thấy không thể tin được khi nói điều này.
Một tiểu cô nương mới mười tuổi, trên người lấy đâu ra nhiều vết thương như vậy?
"Cậu thân là anh trai, chẳng lẽ ngay cả trên người em gái cậu có thương tích cũng không biết? Rõ ràng biết cô bé có bệnh dạ dày, còn cho cô né ăn đồ cay?"
Đối mặt với lời chất vấn của bác sĩ, Cố Nam Húc chỉ biết đứng lặng, không dám phản bác.
Hắn cũng không biết vết thương trên người em gái đến từ đâu.
"Vết thương trên người em gái tôi có nghiêm trọng không?"
Cố Nam Húc gian nan mở miệng.
Bác sĩ nghe được câu hỏi, chế giễu nói: "Em gái của cậu, cậu lại hỏi ngược lại tôi?"
"Đừng nói là cậu cũng không biết vết thương trên người em gái cậu là như thế nào."
Cố Nam Húc trầm mặc, hắn thực sự không biết vết thương trên cơ thể của em gái mình đến từ đâu.
Chẳng lẽ lúc trước ở Cố gia, bị người giúp việc khi dễ sao?
Cố Nam Húc có được ký ức kiếp trước, tự nhiên biết lúc Cố Yên ở Cố gia không ít lần bị người giúp việc khi dễ.
Bởi vì bọn họ đều không thích Cố Yên, nên những người giúp việc kia càng không kiêng nể gì khi dễ Cố Yên.
Ánh mắt Cố Nam Húc hiện lên vẻ tàn nhẫn, nếu em gái hắn xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Về phần những người hầu Cố gia kia, hắn sẽ khiến những người đó phải trả giá đắt.
"Được rồi, ta xem như phát hiện người anh trai cậu cái gì cũng không biết."
Lần đầu tiên gặp một gia đình vô trách nhiệm như vậy, y tá bên cạnh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Tiểu cô nương này đáng yêu như vậy, không phải ở nhà bị ngược đãi đó chứ?"
"Làm gì có ai ngược đãi tiểu cô nương đáng yêu như vậy được."
"Bằng không làm sao giải thích vết thương trên người tiểu cô nương này đây? Ngươi xem sắc mặt Trương chủ nhiệm khó coi như thế nào, phải biết rằng Trương chủ nhiệm chúng ta bình thường chán ghét nhất chính là những người nhà vô trách nhiệm kia."
"Người đàn ông này không phải đυ.ng vào họng súng sao?"
"Tình huống của tiểu cô nương này tệ như vậy, ta rất lo tối nay cô bé sẽ không tỉnh lại."
Ánh mắt Cố Nam Húc chua xót: "Bác sĩ, cầu xin ông nhất định phải cứu em gái tôi! Mặc kệ trả giá cái gì, tôi đều nguyện ý."
Bác sĩ Trương không hiểu sao lại liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tôi là bác sĩ, cứu người là nhiệm vụ của tôi. Nhưng tôi hy vọng người làm anh trai như cậu cũng có thể gánh vác trách nhiệm của mình."
"Ở chỗ này chờ đi, phương pháp nên thử ta đều đã thử qua, nếu như tối nay cô bé có thể tỉnh lại, vậy vấn đề cũng không lớn."
"Nếu tối nay còn không tỉnh lại..."
Lời kế tiếp bác sĩ Trương còn chưa nói hết, nhưng Cố Nam Húc đã hiểu rõ.
"Cậu có biết sốt cao không hạ là nguy hiểm như thế nào đối với một đứa trẻ không?"
Bác sĩ Trương lắc đầu: "Chính vì có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như vậy..."
Bác sĩ Trương nói xong liền trực tiếp rời đi.
Cố Nam Húc vô lực tựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Y tá bên cạnh nhìn thấy một màn này, có chút không đành lòng an ủi hắn.
"Anh cũng đừng qua lo lắng, y thuật của bác sĩ Trương chúng tôi rất tốt, anh yên tâm."
"Đúng vậy đúng vậy, anh không cần quá lo lắng, cô bé nhất định sẽ không có việc gì."
"Miệng bác sĩ Trương chúng tôi độc một chút, nhưng y thuật thì không ai có thể nghi ngờ."
Cố Nam Húc lắc đầu, bác sĩ nói không sai, tất cả là lỗi của hắn, chính hắn không có trách nhiệm của người làm anh.
Nhìn thấy dáng vẻ tự trách của hắn, các y tá đều không đành lòng, bọn họ bỗng nhiên có chút hâm mộ Cố Yên trong phòng bệnh.
Cô bé không chỉ đáng yêu còn có một người anh trai thương yêu mình như vậy.
Một cô y tá khác lấy một cái túi đến, cô lấy ra một cái bánh bao đưa cho Cố Nam Húc: "Đây là bữa khuya mẹ tôi chuẩn bị cho tôi, trễ như vậy, anh nhất định không có ăn cơm."
"Ăn bánh bao lót bụng một chút, bằng không em gái anh còn chưa tỉnh, thân thể của anh đã suy sụp trước."
Cố Nam Húc vốn không muốn ăn, nhưng sau khi nghe được câu sau thì nhận cái bánh bao kia.
"Tôi biết người có tiền như anh khẳng định ăn không quen loại đồ ăn này, nhưng hiện tại buổi tối cũng không ai bán gì, anh cứ dùng tạm."
Y tá nhìn dáng vẻ Cố Nam Húc thì khẳng định hắn "không phú thì quý".
Người có tiền làm sao có thể đi ăn bánh bao.
"Bánh bao này là do mẹ tôi tự tay làm, còn rất ngọt, anh có thể nếm thử."
Đối với sự nhiệt tình của y tá, Cố Nam Húc cười khổ một tiếng: "Đừng nói là bánh bao, những thứ khó ăn hơn tôi đều ăn qua."
Y tá kinh ngạc nhìn hắn một cái, có chút không tin những lời này của hắn.
Bởi vì theo cô, người đàn ông này nhất định là phú nhị đại nào, chỉ e là đang đùa với cô ấy.
Y tá nghe được lời này cười cười, lại để lại cho Cố Nam Húc hai cái bánh rồi mới rời đi.
Nhưng Cố Nam Húc lại không nói đùa.
Lúc trước hắn ngồi tù, đừng nói là bánh bao, nếu có một ngụm nước sạch uống cũng không tệ.
Bởi vì Cố Nhu cố ý chào hỏi người bên trong, nên hắn không có mấy ngày tốt lành ở đó.
Đói và lạnh là chuyện thường ngày.
Cố Nam Húc ăn bánh bao trong tay, trong lòng lại nhớ nhung em gái trong phòng bệnh.
Nếu em gái thật sự xảy ra chuyện, vậy hắn sống lại còn có ý nghĩa gì?
Đều do hắn, tại sao hắn lại vì Cố Nhu mà giam giữ em gái chứ?
Ăn xong bánh bao, Cố Nam Húc mới cẩn thận đi vào phòng bệnh.
Khi hắn nhìn thấy Cố Yên trong phòng bệnh sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ ra vẻ suy yếu, ay náy trong lòng hắn lại nồng đậm thêm vài phần.
"Tiểu Yên, anh đã biết sai rồi. Chỉ cần em tỉnh lại, muốn anh làm gì anh đều nguyện ý làm."
"Cho dù em muốn cái mạng này của anh, anh tuyệt đối sẽ cho em."