Chương 42: Sám Hối

"Tiểu Yên, chỉ cần em tỉnh tỉnh lại..."

Cố Nam Húc kéo tay Cố Yên, lải nhải nói.

Hắn không nhớ mình ngủ khi nào, chờ khi hắn tỉnh lại thì trời đã sáng.

"Nước!"

Nghe được em gái không ngừng lẩm bẩm, Cố Nam Húc lập tức tỉnh táo lại ấn chuông bên cạnh giường bệnh, sau đó lại rót cho Cố Yên một ly nước, cẩn thận đút nước ấm vào miệng Cố Yên.

Khi bác sĩ đến đây, anh ta thấy một cảnh như vậy.

"Bác sĩ, em gái tôi vừa nói muốn uống nước, tình hình có phải chuyển biến tốt không?"

Ngay cả Cố Nam Húc cũng không phát hiện ra, trong mắt hắn nhìn về phía bác sĩ mang theo một tia kỳ vọng.

Bác sĩ Trương kiểm tra một lúc, gật gật đầu: "Tình huống quả thật tốt hơn không ít, chẳng qua vẫn còn chưa hoàn toàn hạ sốt."

Cố Nam Húc vừa mới cất ly nước, nghe được những lời này thở phào nhẹ nhõm, tình hình có cải thiện là được.

Nhưng một giây sau lại nhìn thấy Cố Yên gắt gao tự cắn ngón tay mình, không chịu nhả ra.

Cố Nam Húc nhìn thấy, vội vàng muốn rút ngón tay Cố Yên ra.

"Bác sĩ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bác sĩ giải thích rất bình tĩnh: "Bệnh nhân bây giờ đã mất ý thức, cô bé không biết mình đang làm gì. Nhưng không thể cô bé tiếp tục tự cắn mình như vậy, bởi vì hiện tại cô bé không có ý thức, có thể tự cắn mình đến rách thịt chảy máu."

Cố Nam Húc nghe được những lời này, trực tiếp nắm lấy tay em gái.

Kế tiếp Cố Nam Húc làm một hành động khiến tất cả mọi người khϊếp sợ, hắn đặt cổ tay của mình vào miệng của em gái.

Cố Yên đương nhiên không chút do dự cắn lấy đồ vật trước mặt.

Sắc mặt Cố Nam Húc thay đổi, trong mắt hiện ra đau đớn.

Bác sĩ Trương có chút khϊếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Hôm qua hắn còn cảm thấy Cố Nam Húc là một người anh không đáng tin cậy, nhưng hôm nay khi nhìn thấy tình yêu của Cố Nam Húc dành cho em gái mình, đột nhiên cảm thấy anh trai này cũng khá tốt.

Đại khái hai phút sau Cố Yên mới nhả ra.

Tay Cố Nam Húc đã bị cắn đến máu thịt mơ hồ, mùi máu tươi tràn ngập phòng bệnh.

Cố Nam Húc cắn răng không phát ra tiếng, nhưng cho dù là như vậy, mọi người cũng có thể nhìn ra được, hắn hiện tại đang đau đến mức nào.

Bác sĩ Trương nói với y tá bên cạnh: "Còn đứng yên đấy làm gì? Còn không mau xử lý vết thương trên tay cho Cố tiên sinh?"

Bây giờ là mùa hè, nếu vết thương trên tay không được chữa khỏi, nó sẽ bị viêm.

Y tá lúc này mới tỉnh táo, vội vàng xử lí vết thương cho Cố Nam Húc.

Cô dùng ánh mắt kính nể nhìn Cố Nam Húc, đây chẳng lẽ chính là anh trai tốt quốc dân sao?

Cố Yên chậm rãi mở mắt ra, cô đang ở đâu?

Cô chỉ nhớ rõ dạ dày mình đau dữ dội, cuộn mình trên sô pha.

Phòng khách trống rỗng, không ai đến giúp cô, chuyện lúc sau cô không nhớ rõ.

Ánh mắt Cố Yên trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng.

Mà Cố Nam Húc ở một bên nhìn thấy Cố Yên tỉnh lại, rất cao hứng.

Bác sĩ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng này: "Thật sự là một đứa trẻ kiên cường."

Đêm nay hắn đặc biệt lo lắng về tình trạng của đứa trẻ, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận một bệnh nhân như vậy.

Chủ yếu là đứa trẻ này tuổi thật sự là quá nhỏ, hắn rất sợ Cố Yên sẽ không vượt qua được.

"Tiểu cô nương ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Dạ dày có thoải mái hơn không?"

Lúc này Cố Yên mới hồi phục tinh thần, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm người trước mắt: "Tôi chết rồi sao? Ở đây là đâu? Có phải là thiên đường không?"

Bác sĩ Trương nghe cô nói không khỏi bật cười: "Cô bé ở đây không phải là thiên đường, đây là bệnh viện."

Cố Yên nhìn thoáng qua Cố Nam Húc bên cạnh, Cố Nam Húc đưa cô đến bệnh viện?

Cô còn tưởng rằng Cố Nam Húc sẽ không quản sống chết của cô, đây lại là mánh khóe gì của Cố Nam Húc?

"Tiểu Yên em cuối cùng cũng tỉnh lại, em có biết anh lo lắng cho em như thế nào không?"

Cố Nam Húc vẻ mặt lo lắng, thần sắc khẩn trương nhìn Cố Yên.

Cố Yên hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Bây giờ ở chỗ này làm bộ làm tịch cho ai xem? Chẳng lẽ ta biến thành bộ dạng này, không phải vì ngươi sao?"

Cố Nam Húc áy náy cúi đầu: "Thực xin lỗi Tiểu Yên."

Mà bác sĩ Trương nghe được những lời này, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cố Nam Húc: "Tiểu cô nương, lời nói kia là có ý gì? Ý của ngươi là nói là nam nhân này hại ngươi?"

Cố Yên vốn không thích Cố Nam Húc, hơn nữa Cố Nam Húc còn muốn nhốt cô vào trong phòng tối.

Bây giờ nhìn thấy Cố Nam Húc lắc qua lắc lại trước mặt mình, trong lòng là chán ghét nói không nên lời.

Cố Yên bình tĩnh nói: "Hắn nói muốn bắt nhốt ta vào phòng tối, không cho ta gặp gia đình, hơn nữa còn cho ta ăn đồ rất cay."

Cố Nam Húc nghe được tội ác của mình từ trong miệng em gái nói ra, lại cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta bóp chặt, đau đến nỗi anh ta không thể thở được.

Bác sĩ Trương vốn đã hoài nghi thân phận của Cố Nam Húc.

Làm gì có người làm anh nào ngay cả tình huống của em gái mình cũng không rõ.

Hiện giờ nghe Cố Yên nói như vậy, sắc mặt âm trầm.

"Cậu quả nhiên không phải người nhà của tiểu cô nương này, cậu muốn nhốt cô bé này làm gì?"

"Cái gì cũng đừng nói nữa, mau báo cảnh sát, đem bọn buôn người này đưa ra công lý."

Cố Nam Húc trợn tròn mắt, vì sao lại coi hắn là kẻ buôn người?

"Bác sĩ, hiểu lầm rồi, tôi thật sự là anh ruột của em ấy."

Cố Yên mở miệng nói: "Anh không phải anh trai tôi, tôi không có anh trai như anh."

Ánh mắt bác sĩ Trương nhìn về phía Cố Nam Húc càng ngày càng nghiêm trọng.

Một y tá bên cạnh đề nghị: "Bác sĩ Trương, kỳ thật chuyện này cũng không cần báo cảnh sát, chúng ta dùng hệ thống bệnh viện kiểm tra chứng minh thư của người này một chút là có thể biết hắn có phải thật sự là anh trai của cô bé hay không?"

Bác sĩ Trương nghe xong cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.

"Đi, chỉ cần điều tra rõ ràng chứng minh thư là có thể chứng minh sự trong sạch của cậu."

Cố Nam Húc vốn định ở lại phòng bệnh ở bên em gái, nhưng nếu tình huống này hắn còn không hợp tác, chỉ sợ chờ đợi hắn cũng chỉ có cảnh sát.

Đến lúc đó nếu cảnh sát lại ầm ĩ, chẳng phải là càng thêm phiền toái sao?

Nghĩ đến đây hắn đành phải đi theo bác sĩ Trương.

-----------------------

Thi xong rồi quý dị ơi, tối nay ráng ra liên tục 5 chap bù lại nè @.@