Chương 34: Nha Đầu Ở Nông Thôn

"Cố Nhu mới là nha đầu ở nông thôn kia, nếu không phải Cố gia nhân từ, đã sớm đuổi cô ta về nông thôn rồi.

Cố Bắc Xuyên trực tiếp nói ra chân tướng năm đó, không có chút kiêng dè nào, căn bản không quan tâm Cố Nhu nghe được những lời này có thương tâm hay không.

Bạn học vốn đang chuẩn bị chê cười Cố Yên, nghe được những lời này, sắc mặt liền thay đổi.

Bọn họ ngàn lần không nghĩ tới người được xưng là Cố gia tiểu công chúa lại là một kẻ giả mạo, thiên kim chân chính lại là Cố Yên bị bọn họ gọi là dã nha đầu.

Hai cô gái bên vực Cố Nhu sắc mặt khó coi, khó có thể tin nhìn Cố Yên.

Cố Nhu càng đỏ hốc mắt, nghe được người chung quanh chỉ trỏ nàng, rốt cuộc nhịn không được chạy ra ngoài.

Không! Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Rõ ràng cô mới là tiểu công chúa tôn quý của Cố gia, tam ca vì sao phải nói ra thân phận của cô trước mặt mọi người?

Cô không phải là dã nha đầu ở nông thôn, càng không phải thứ giả mạo.

Cố Nhu càng nghĩ càng ủy khuất, vừa chạy vừa khóc, trực tiếp đem chuyện này ầm ĩ đến văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng thật sự là không còn cách nào khác, lúc này mới gọi điện thoại cho Cố Nam Húc.

..................

"Cho nên nói vị bạn học mới tới này mới là đại tiểu thư chân chính của Cố gia, mà Cố Nhu chẳng qua chỉ là chim chiếm sào huyệt mà thôi?"

"Trời ạ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta có chút không tiêu hóa được."

"Vị bạn học mới này nhìn qua không đơn giản, ngay từ đầu các ngươi nói cô ấy là dã nha đầu nông thôn, ta liền cảm thấy không có khả năng."

"Ta cũng cảm thấy có dã nha đầu nông thôn nào có khí chất xuất trần như vậy?"

"Vậy chẳng phải chứng tỏ Cố Nhu vẫn luôn lừa gạt chúng ta sao?"

"Đúng vậy, cô ta còn nói mình rất được các anh trai yêu thương, hôm nay nhìn thấy, người ta căn bản không để ý tới."

Cố Bắc Xuyên không để ý tới tiếng nghị luận chung quanh, mang theo Cố Yên ra ngoài ăn cơm.

Khi họ quay lại, phát hiện trong lớp học có thêm một vị khách không mời.

"Bắc Xuyên, cậu trở về cũng không nói cho người làm anh trai này một tiếng?"

Cố Nam Húc ngồi ở bên cạnh Cố Yên, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

"Có phải trong mắt ngươi đã không còn ca ca như ta không?"

Cố Bắc Xuyên không nói gì.

Lý do tại sao hắn đột ngột trở lại lần này là bởi vì hắn đã nhớ ra tất cả mọi thứ.

Vì vậy chủ động từ bỏ các cuộc thi nước ngoài.

Không có gì quan trọng hơn em gái hắn.

Đừng nói là Cố Nam Húc, ngay cả Cố Trường Phong cũng không biết chuyện hắn muốn trở về.

Cố Bắc Xuyên cảm thấy thật may mắn khi hắn kịp thời trở về, bằng không em gái hắn không phải đã bị người khác khi dễ sao?

Cố Bắc Xuyên nhìn thấy Cố Nhu đứng bên cạnh Cố Nam Húc.

Trong lòng lúc này mới hiểu ra, Cố Nam Húc sợ là tới chủ trì công đạo cho Cố Nhu.

Ánh mắt của Cố Nam Húc rơi vào trên người Cố Yên.

"Cố Bắc Xuyên à Cố Bắc Xuyên, bây giờ cậu thật sự càng có năng lực."

"Không chỉ người anh này, ngay cả Cố gia cậu cũng không để vào mắt đúng không?"

Nhìn Cố Nam Húc nổi giận đùng đùng, Cố Bắc Xuyên không có chút phẫn nộ nào, ngược lại lộ ra một tia ý cười.

"Nếu như anh không sợ càng nhiều người biết thân phận của Cố Nhu, thì có thể lớn tiếng hơn chút nữa.

Nghe cố Bắc Xuyên nói như vậy, thanh âm Cố Nam Húc lúc này mới nhỏ đi.

Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy hai mắt Cố Nhu phiếm hồng thì đau lòng cỡ nào.

Tiểu Nhu của hắn từ khi nào đã phải chịu loại ủy khuất này?

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì kẻ nào bôi nhọ Tiểu Nhu của hắn.

Trong mắt Cố Nam Húc, nguyên nhân của tất cả đều nằm ở Cố Yên.

"Ta mặc kệ Cố Yên ngươi rốt cuộc cho bọn họ uống thuốc gì, hoặc là ngươi tẩy não bọn họ. Nhưng ta cảnh cáo ngươi một câu, không nên có ý nghĩ lấy đi đồ vật không thuộc về ngươi."

"Hết thảy Cố gia đều thuộc về Tiểu Nhu, nếu ngươi còn không hết hy vọng, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."

Cố Yên bật cười.

Không khách khí sao?

Cô thật ra muốn xem Cố Nam Húc có thể không khách khí với cô như thế nào?

Huống chi Cố Nam Húc không phải đã ra tay rồi sao?

Rõ ràng cô chưa từng làm gì cả, Cố Nam Húc lại khóa tài khoản của cô, thật sự là một chút đạo lý cũng không nói.

Nghĩ đến chuyện này, trong mắt Cố Yên hiện lên một tia giảo hoạt.

Khuôn mặt nhanh chóng thay đổi thành biểu cảm đáng thương.

"Nhị ca đang nói gì vậy, em thật sự không hiểu."

"Em thật sự không làm gì cả, nhị ca, anh tin tưởng em có được không?"

Cố Yên học theo bộ dáng Cố Nhu làm nũng.

Cố Nam Húc có chút ngạc nhiên.

Hắn vốn tưởng rằng Cố Yên sẽ trầm mặc không nói như trước, tùy hắn mắng chửi, aii biết Cố Yên lại thay đổi thái độ như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Yên, Cố Nam Húc quả nhiên có vài phần buông lỏng.

Cố Nhu kéo ống tay áo Cố Nam Húc, dùng đôi mắt sưng đỏ kia nhìn hắn.

Suy nghĩ của Cố Nam Húc lúc này mới bị kéo trở về: "Ý của ngươi là ta nói oan cho ngươi?"

Cố Yên vội vàng lắc đầu, bỗng nhiên đi tới bên cạnh Cố Nam Húc.

Khoảng cách này gần đến mức Cố Nam Húc có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cô, Cố Bắc Xuyên không biết cô muốn làm gì.

Cố Yên ngẩng đầu lên, ngây thơ nói: "Tại sao anh lại ghét Tiểu Yên như vậy? Em thật sự không biết mình đã làm sai cái gì."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Yên, những lời nói của Cố Nam Húc đều bị kẹt trong cổ họng.

Đột nhiên cảm thấy mông của hắn ẩm ướt, theo bản năng đưa tay sờ, kết quả tay cũng bị dính lại.

Sắc mặt Cố Nam Húc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Yên.

Chỉ thấy Cố Yên lúc này ôm bụng cười to.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Cố Nam Húc, anh không phải là hacker thiên tài sao? Sao lại dễ dàng bị người khác lừa như vậy?"

Cố Yên lộ ra nụ cười : "Cảm giác keo dán 502 dính vào mông như thế nào?"

Cố Nam Húc cảm thấy mông hắn dính chặt vào ghế, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không đứng lên được.

Quan trọng nhất là bàn tay của hắn cũng bị dính keo.

Cố Yên lắc lắc chai keo rỗng trong tay mình, không kiêng nể gì cười nhạo Cố Nam Húc ngu xuẩn.

Điều này làm cho sắc mặt Cố Nam Húc vô cùng khó coi.

Cố Yên làm xong tất cả, nghênh ngang đi ra khỏi phòng học, cô không muốn ở cùng một chỗ với người như Cố Nam Húc.

Cố Nam Húc nhìn về phía Cố Bắc Xuyên đang cười ra nước mắt.

"Cố Bắc Xuyên tốt nhất cậu nên nhanh chóng mở ra cho tôi."

Cố Bắc Xuyên lau nước mắt, không chút lưu tình nói: "Nếu anh đến là để Cố chủ trì công đạo cho Cố Nhu, vậy để cho tiểu công chúa của anh nghĩ cách đi."

Hắn biết kiếp trước hắn gây ra nhiều chuyện sai lầm, nên đời này hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương Tiểu Yên.

Huống chi chỉ là bị keo dính vào trên ghế, không thể chết được.

Nói xong, hắn cũng đi ra khỏi phòng học.

Cố Nhu nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền lộ ra biểu tình ghét bỏ, không nói gì, liền chạy ra ngoài.

Cố Nam Húc đương nhiên nhìn thấy biểu tình ghét bỏ trên mặt cô, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi thương.