Chương 33: Đáng Yêu

Cố Trường Phong và Cố Tư An lưu luyến rời trường.

Hết lần này đến lần khác dặn dò hiệu trưởng nhất định phải chiếu cố tốt Cố Yên.

Cố Bắc Xuyên không có ý định đi theo bọn họ, hắn sẽ ở lại hướng dẫn em gái của hắn.

Cố Nhu một mình ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của mọi người cũng không còn rơi vào trên người cô nữa, ai nấy đều nhìn chằm chằm Cố Yên.

Điều này không khỏi làm cho cô không cam lòng cùng ghen tị.

Dựa vào cái gì Cố Yên kia vừa tới liền cướp đi mọi thứ của cô?

Vì sao tam ca cũng hướng về phía cô ta?

Không phải mẹ nói Cố Yên kia chỗ nào cũng không bằng cô sao?

Vậy tại sao mọi người lại thích cô ta?

"Tiểu Nhu, tam ca ngươi chẳng lẽ cũng giận dỗi ngươi sao?"

Cố Nhu miễn cưỡng nở nụ cười: "Có thể là vậy."

"Tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước tôi bận rộn làm bài tập về nhà không để ý tới bọn họ sao?"

Mặc dù lý do này nghe có vẻ không đáng tin, nhưng những người kia vẫn tin tưởng.

Bởi vì lúc trước các cô đã từng thấy người Cố gia yêu thương Cố Nhu như thế nào.

"Tiểu Nhu đừng khổ sở, cô chẳng qua chỉ là một nha đầu từ nông thôn mà thôi, anh của ngươi chỉ vì giận dỗi mới để ý cô ta một chút, cô ta không đời nào được yêu thương bằng ngươi."

"Đúng vậy, Tiểu Nhu tôi tin tưởng Cố học trưởng nhất định sẽ quay lại nhanh thôi."

"Không nghĩ tới chúng ta lại cùng một lớp với nha đầu đến từ nông thôn này, thật xui xẻo."

..................

..................

Tề Dụ còn không biết vì sao sự tình lại xảy ra biến hóa lớn như vậy.

Ngay từ đầu hắn cũng cảm thấy có thể là tin tức của mình sai lầm, nhưng càng nghĩ càng không thích hợp, tin tức này không thể sai được.

Em gái được Cố Bắc Xuyên sủng ái nhất quả thật là Cố Nhu.

"Thần tượng, không phải Tiểu Nhu là em gái anh luôn yêu thương nhất sao? Anh đã khoe với tôi nhiều lần trước đây."

"Anh còn nói Tiểu Nhu ngây thơ thiện lương, còn rất quan tâm anh, còn người ở nông thôn ôm về, không chỉ thô tục vô lễ, còn không biết tôn trọng trưởng bối.

Tề Dụ hoàn toàn không để ý thấy mỗi lần hắn nói một câu, ánh mắt Cố Bắc Xuyên liền trở nên lạnh lẽo.

"À đúng rồi, tôi còn nhớ rõ lúc trước anh chính miệng nói, anh cho dù có thích ai cũng sẽ không thích nha đầu thô lỗ như vậy, gà rừng chính là gà rừng, vĩnh viễn cũng không thể biến thành phượng hoàng."

Tề Dụ nói xong những lời này nắm đấm của Cố Bắc Xuyên đã rơi xuống bàn.

Cố Bắc Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tề Dụ, cậu không muốn sống thì cứ nói thẳng."

Cố Yên ngồi bên cạnh bọn họ chỉ cảm thấy ồn ào.

Sao hai người này lại phiền như vậy?

"Sắp vào học rồi, hai người có thể im lặng một chút được không?"

Nghe em gái mình nói, Cố Bắc Xuyên liên tục gật đầu, sắc mặt liền trở nên dịu dàng.

Nhưng chỉ là đối với Cố Yên, khi hắn nhìn về phía Tề Dụ lập tức đen mặt nói: "Đợi lát nữa tan học sẽ giải quyết ngươi."

Tề Dụ sờ sờ mũi mình, hắn lại nói sai cái gì sao?

Chẳng bao lâu lớp học bắt đầu.

Phương pháp giảng dạy của học viện này không giống như các trường khác.

Họ sử dụng phương pháp cùng hợp tác, 3-5 người một nhóm.

Một giáo viên sẽ hướng dẫn một nhóm học sinh, bằng cách này có thể dạy tốt hơn cho mỗi đứa trẻ.

Đây cũng là điểm tốt của học viện.

Một nhóm có một giáo viên chịu trách nhiệm chung, họ sẽ hướng dẫn học sinh làm bài tập về nhà.

Cố Nhu được Tề Dụ hướng dẫn, còn Cố Yên thì có Cố Bắc Xuyên, những người khác đều rất ghen tị với cả hai.

Cố Bắc Xuyên thật lâu không gặp Cố Yên, trong lòng là nhớ nhung nói không nên lời.

Nhìn bài tập trên bàn Tiểu Yên, vì lấy lòng em gái, Cố Bắc Xuyên đề nghị giúp cô làm bài tập về nhà.

"Làm bài tập mệt mỏi như vậy liền giao cho anh đi, không cần mệt đến Tiểu Yên."

"Tiểu Yên ở bên cạnh phụ giám sát là được rồi."

Cố Yên nghe được những lời này đều không nói gì, bất quá có người vội vàng giúp cô làm bài tập về nhà, cô đương nhiên cũng không cự tuyệt.

Cố Bắc Xuyên một bên nhanh chóng giúp Cố Yên làm bài tập về nhà, một bên ân cần nói: "Tiểu Yên, còn một tháng nữa là cuộc thi toán học học sinh tiểu học toàn quốc, em có muốn đoạt giải nhất không?"

Hắn vô tình nói: "Anh nghe nói rằng vị trí đầu tiên còn được một khoản tiền thưởng lớn."

Cố Yên nhướng mày, cô không có hứng thú gì với cuộc thi toán, nhưng nếu có tiền thưởng thì khác.

"Nếu em muốn tham gia cuộc thi, anh có thể giúp em giành giải nhất."

Cố Bắc Xuyên nháy mắt nói: "Anh trai em biết anh chính là giáo viên ra đề."

Một tuần trước ban tổ chức cuộc thi mời hắn làm một trong những giáo viên ra đề, Cố Bắc Xuyên vốn còn có chút ghét bỏ, không muốn đồng ý với rắc rối này, không nghĩ tới hiện tại lại có ích.

Mà Cố Yên cũng tuyệt đối không ngờ Cố Bắc Xuyên nói hỗ trợ chính là như vậy.

Khóe miệng cô giật giật, đây gọi là hỗ trợ?

Còn không phải là công khai gian lận sao?

"Không cần."

Chỉ là một cuộc thi toán cho học sinh tiểu học trong khu vực, có gì phải gian lận?

Hơn nữa cô cũng khinh thường dùng thủ đoạn gian lận đi lấy vị trí thứ nhất.

Cố Bắc Xuyên nghe được những lời này, nụ cười càng thêm nồng đậm vài phần.

Không hổ danh là em gái hắn.

Có cốt khí.

Cố Bắc Xuyên vừa làm bài tập về nhà, vừa giảng giải cho em gái.

Cả phòng học ồn ào, nhưng thế giới của Cố Bắc Xuyên chỉ còn lại một mình Cố Yên, không chứa thêm một ai khác.

Cố Yên lẳng lặng nghe Cố Bắc Xuyên nói, thu hồi mũi nhọn, cô nhìn qua an tĩnh đáng yêu như vậy.

Nhất là khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, giống như phủ một lớp kim sa lấp lánh.

Cố Bắc Xuyên không khỏi cảm thán.

Trước kia là hắn bị mù, cư nhiên không phát hiện em gái hắn đáng yêu như vậy.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.

Cố Bắc Xuyên không nỡ để em gái đến căn tin chen chúc trong đám người nên chủ động đi căn tin giúp em gái lấy cơm.

Nhưng hắn vừa đi, hai cô gái chơi cùng Cố Nhu đi tới trước mặt Cố Yên.

"Cố Yên, ngươi có gì đắc ý? Ngươi cướp đi anh trai của Tiểu Nhu, ngươi cho rằng anh trai của Tiểu Nhu thật sự rất yêu ngươi sao? Bọn họ chẳng qua là đang giận dỗi Tiểu Nhu mà thôi."

"Có vài thứ ngươi mãi mãi không cướp được, đừng bày ra dáng vẻ đắc ý, nha đầu từ nông thôn như ngươi không xứng học cùng lớp với chúng ta."

"Ngươi hoặc là tự mình ra ngoài, bằng không, chúng ta cũng sẽ không cho ngươi sống tốt."

Cố Yên nghe được cảnh cáo cảm thấy không nói nên lời.

Mà những lời này cũng bị Cố Bắc Xuyên nghe được.

Hắn đi tới cửa mới phản ứng lại, quên hỏi em gái thích ăn gì.

Kết quả vừa trở về liền nghe được những lời này.

"Ai nói các ngươi Tiểu Yên là nha đầu từ nông thôn?"

"Em ấy là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Cố gia!"