Khi Tống Sơ Diễn nhìn thấy tiểu huyệt của Tưởng Dao, anh hít một hơi thật sâu.
Chỉ thấy tiểu huyệt của Tưởng Dao sưng lên giống như bánh bao, miệng huyệt có có vết rách rõ ràng.
Động tác vừa rồi của cô quá kịch liệt, hiện tại miệng vết thương phía dưới lại nứt ra.
Miệng huyệt chảy ra máu.
Vốn dĩ Tống Sơ Diễn cho rằng nhìn thấy tiểu huyệt của Tưởng Dao sẽ không có bất kỳ du͙© vọиɠ nào, nhưng không nghĩ đến giờ phút này nhìn thấy nó, phía dưới của anh bỗng bùng lên một ngọn lửa.
Côn ŧᏂịŧ còn có xu thế ngẩng đầu.
“Tớ đi lấy thuốc chống viêm cho cậu, phía dưới của cậu không bôi thuốc không được.”
Tống Sơ Diễn vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đến phòng khách lấy hòm thuốc.
“Không cần, tớ đi về nhà trước.”
Ngay khi Tưởng Dao nghe thấy Tống Sơ Diễn sẽ bôi thuốc cho mình, cô vội vàng hít một hơi, muốn chạy trốn khỏi phòng của anh.
“Tưởng Dao, chẳng lẽ cậu muốn tiểu huyệt phía dưới có mủ rồi đến bệnh viện sao? Đến lúc đó cậu nói với bác sĩ như thế nào, nói với mẹ cậu như thế nào? Chẳng lẽ cậu nói với bác sĩ bởi vì cậu làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, bị côn ŧᏂịŧ của người ta chơi quá lợi hại, cho nên tiểu huyệt mới chảy máu sao?”
Tống Sơ Diễn thành công làm Tưởng Dao ngồi trở lại.
Cô không muốn đến bệnh viện khám cái này, quả thực mất mặt muốn chết.
Nhìn thấy Tưởng Dao cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, khóe miệng Tống Sơ Diễn không nhịn được cong lên.
Mập mạp nghe lời như vậy có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Sao anh lại dùng từ đáng yêu này để hình dung Tưởng Dao? Tưởng Dao mập mạp này từ trước đến nay chưa từng đáng yêu!
Tuy nhiên dù nói thế nào Tống Sơ Diễn vẫn đi ra bên ngoài phòng khách lấy hòm thuốc.
Anh đem thuốc chống viêm, tăm bông, sau đó đi tới trước mặt Tưởng Dao.
“Này, Tống Sơ Diễn, tôi có thể tự mình bôi thuốc. Cậu mau tránh ra! Tôi tự làm!”
Tưởng Dao vội vàng khép hai chân lại.
“Cậu có thể nhìn rõ tình huống phía dưới sao? Tớ bôi vài phút sẽ xong thôi.”
Tống Sơ Diễn nắm đầu gối của cô, lập tức kéo hai chân cô ra.
“Được rồi, nhưng không cho cậu chạm vào tôi!”
Nói xong Tưởng Dao mở hai chân ra, để lộ tiểu huyệt trước mặt Tống Sơ Diễn.
Tống Sơ Diễn cầm tăm bông bôi lên miệng huyệt, cẩn thận bôi lên nơi sưng đỏ của cô.
Lúc bôi lên bên ngoài môi âʍ ɦội, tiểu huyệt của Tưởng Dao còn không có phản ứng gì, nhưng khi tăm nông đưa vào trong tiểu huyệt, Tưởng Dao đột nhiên cảm nhận được tiểu huyệt dâng lên cảm giác tê dại.
Một dòng nước chảy ra từ tiểu huyệt.
“Không được nhìn.”
Tưởng Dao vội vàng duỗi tay che mắt Tống Sơ Diễn lại.
Thật là quá mất mặt, cô vậy mà bị một cây tăm bông làm cho chảy nước.
Tuy rằng đêm qua là lần đầu tiên của cô, nhưng Tưởng Dao cũng có kiến thức về vấn đề sinh lý này.
Cô biết phía dưới chảy nước có nghĩa là cơ thể của cô sinh ra du͙© vọиɠ.
“Tớ không nhìn sao có thể bôi thuốc giúp cậu?”
Tống Sơ Diễn ngửi được mùi hương trong tay cô, cơ thể không khỏi căng thẳng.
“Vừa rồi không phải cậu nhìn qua rồi sao, chắc chắn cậu nhớ rõ nơi nào của tôi bị thương, dù sao cậu cũng không được nhìn!”
Tưởng Dao cắn môi.
Cô tưởng tượng đến ánh mắt Tống Sơ Diễn rơi xuống tiểu huyệt cô, cơ thể của cô càng thêm nóng.
Kết quả bởi vì Tống Sơ Diễn không nhìn thấy, lúc tăm bông bôi thuốc ở tiểu huyệt lại khiến nó càng thêm ướŧ áŧ.
Lúc tăm bông quấy loạn ở miệng huyệt thì phát ra tiếng nước.
Tưởng Dao nghe thấy tiếng nước, mặt xấu hổ đến mức đỏ hơn.
Tống Sơ Diễn cũng cảm nhận được Tưởng Dao động tình, cơ thể của anh cũng dần dần căng cứng.