Chương 7

Vân Mộ Thu suýt chút nữa bị sặc nước bọt. [Làm gì vậy, làm gì có nhân vật chính nào đi hậu cung của nhân vật phản diện.]

“……”

Kỳ Chiết thật sự cảm thấy tiểu thế tử huyên thuyên cằn nhằn này rất thú vị.

Đến tột cùng là hắn từ phương diện nào nhìn ra mình có loại ý nghĩ này?

Kỳ Chiết nhấc mắt lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Không muốn?”

Bạo quân nói chuyện chính là lạnh lùng như vậy, giống như gió thu quét lá rụng tiêu điều, đáng tiếc Vân Mộ Thu lại từ đó mà cảm nhận được cảm giác áp bách thâm trầm và uy hϊếp "lực chọn giữa chết hay vẫn là chết".

Thời gian Vân Mộ Thu tới nơi này và tỉnh lại không tới hai canh giờ, nghiện cũng chưa đủ. Du͙© vọиɠ cầu sinh nói cho y biết, ngàn vạn lần không nên cãi lời đại nhân vật phản diện trước mắt có thể một tay bóp chết mình.

Nam chủ có lợi hại hơn nữa thì lúc đầu cũng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, mệnh chó quan trọng hơn!

Y lập tức điều chỉnh ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, ánh mắt vô tộ. "Không có nha bệ hạ, chỉ là ta không biết cưỡi ngựa, bình thường xuất hành đều dựa vào xe ngựa thay vì đi bộ, nếu là theo đại quân trở về đô thành vậy tất nhiên sẽ trì hoãn tốc độ tiến quân của binh lính mất."

"Mặt khác”. Vân Mộ Thu giơ tay lên, ống tay áo rộng thùng thình lần nữa trượt xuống để lộ ra xương cổ tay trắng nõn như ngọc. "Bệ hạ, ta có thể thu thập thêm chút đồ trang sức được không?"

Thiếu niên hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời chờ mong nhìn hắn, dáng vẻ rất ngoan rất nghe lời, giống như Ngân Lang làm nũng vậy.

Vừa nhìn đã biết không phải là người sẽ làm loạn.

Đương nhiên, nếu Kỳ Chiết không nghe được trong lòng y đang suy nghĩ gì.

Mang theo toàn bộ độc dược trong phủ của phụ thân nhà ta, độc không chết tên đại nhân vật phản diện nhà ngươi mới lạ là!

Ánh mắt Kỳ Chiết rơi vào trên mặt y, dáng vẻ ngoan ngoãn của thiếu niên vẫn như cũ.

Đáy lòng hắn xưa nay không gợn sóng bỗng nổi lên hứng thú, khóe miệng không thể phát hiện mà giật giật. "Nửa canh giờ sau, xe ngựa đến ngoài phủ đón ngươi.”

Bạo quân nói xong lập tức rời đi, thế tử điện hạ phía sau lễ phép ngoan ngoãn, "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an, bệ hạ đi thong thả, lát nữa gặp nha.”

[Phi! Ra ngoài ngã chết ngươi.]

Bạo quân dừng bước, Trường Minh đi theo phía sau nhạy cảm cảm giác được dường như tâm trạng chủ tử nhà mình rất tốt.

Đúng là rất tốt, Kỳ Chiết có chút chờ mong kế tiếp "Con đường quật khởi của nam chính" của Vân Mộ Thu sẽ như thế nào, cùng với kết cục của "đại nhân vật phản diện" như hắn.

-

Kết cục của đại nhân vật phản diện như thế nào thì không rõ ràng lắm, còn nam chủ Vân Mộ Thu hiện tại giống như là bị trời giáng kinh hỉ đập vào trong lòng.

Con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay y, toàn thân vảy nhỏ đen như mực, đồng tử dài nhỏ dựng thẳng, đầu hình tam giác, sinh ra tuyến độc, răng nhỏ nhọn, có thể nói là vật kịch độc.

Y kế thừa ký ức nguyên chủ, vừa rồi chỉ nhớ kỹ tu sử đường ngầm chạy trốn, suýt chút nữa đã quên còn có con sủng vật Dược Xà, Dược Xà kịch độc vô cùng, quả thực là sát khí tự nhiên.