Hoài Vương cố ý rời phủ, hết lần này tới lần khác lại cố ý lưu lại con trai độc nhất vì hắn chu toàn, nếu là một nhân vật có thể cùng sánh ngang với Thẩm Tri Cơ thì không nói, thế nhưng biểu hiện và nội tâm của thế tử lại chẳng có một chút nào dính dáng tới thiếu niên mưu trí.
Ngược lại huyên thuyên cằn nhằn, có mấy câu hắn còn không nghe hiểu, còn tuyên bố muốn lật đổ bạo quân hắn, chính mình làm hoàng thượng.
Trước kia Kỳ Chiết cũng không biết Hoài Vương thế tử có dã tâm lớn như vậy.
Chớ nói chi là đột nhiên mình có bản lĩnh rình nghe tiếng lòng này, trước khi đến thành Quảng Lăng, Kỳ Chiết chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải một phen kỳ ngộ ly kỳ như vậy, quả thực phá vỡ kinh nghiệm nhân sinh hai mươi năm trước của hắn.
Thiếu niên trước mặt vì để diễn cho gần với dáng vẻ sợ hãi nên cố ý rụt người lại, y cúi đầu, lông mi thật dài rủ xuống tạo thành bóng ma, vẻ mặt trống rỗng nhìn qua có chút mờ mịt luống cuống.
Giống như Ngân Lang làm sai chuyện cúi đầu.
Ánh mắt Kỳ Chiết khẽ động, đang muốn mở miệng.
Ngược lại trong mấy hơi thở ngắn ngủi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt thiếu niên liếc trộm qua trở nên kiên định, ngay sau đó, giọng nói trong đầu kia bỗng nhiên trở thành ý chí chiến đấu sục sôi, tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
[Chịu không nổi nữa rồi, vừa mới bắt đầu đã muốn cầm đao chém ta, nhân vật phản diện thối tha, ngươi tốt nhất không nên lưu lại mạng cho cha ngươi, nếu không… ]
[Ngươi cứ chờ đó cho lão tử, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, đợi ngày ta quật khởi chính là ngày áp đảo ngươi!]
Kỳ Chiết: "......”
Hắn mang binh đến thành Quảng Lăng vì rất nhiều nguyên nhân.
Rõ ràng là dự định bịt miệng những đại thần trong triều, miễn cho bọn họ cả ngày nhắc tới, rơi vào trong mắt Thẩm gia lại chính là hắn tin là thật đối với việc Hoài Vương mưu phản, tự mình mang binh tru sát.
Trên thực tế hắn và Hoài Vương đã sớm thương nghị tương kế tựu kế gặp mặt nói chuyện, trước mắt lại là tình hình như vậy.
Quả thật Hoài Vương là một vị thần trung thành, nhưng thế tử lại có dã tâm bừng bừng, hết lần này tới lần khác đầu óc lại không tốt lắm, miệng đầy là lời thoại của nam chính vai phản diện.
Có điều, so với việc hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của thế tử, những thứ này đều có thể tạm thời xem nhẹ, về phần thiếu niên trước mặt âm thầm ưng thuận nói chuyện hùng hồn tráng chí.
Bạo quân mặt không chút thay đổi trầm ngâm một lát, đôi mắt xẹt qua một tia hứng thú, trường kiếm vào vỏ, xoay người hạ lện: "Dẫn hắn hồi cung.”
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, tiểu thế tử này lấy cái gì áp đảo hắn.
Bạo quân thân hình cao lớn, bước chân cũng rất lớn, vài bước đã rời đi xa.
Vân Mộ Thu: "...?”
Mắt thấy Ảnh vệ tiến lên muốn áp giải y hồi cung, Vân Mộ Thu hào hùng chí khí và làm bộ yếu thế đều bất chấp, cao giọng hô hai tiếng, đuổi theo phía trước vài bước, chỉ vào chính mình hỏi: "Bệ hạ, ta, hồi cung với ngươi?”
Nghe vậy, Kỳ Chiết đúng lúc dừng lại xoay người nhìn hắn, sắc mặt lãnh đạm, nhưng Vân Mộ Thu không hiểu nhìn ra ý tứ "Đừng hỏi nhảm".